bài thơ nỗi nhớ mùa đông

Nỗi nhớ mùa đông. 1. Dường [Am] như ai đi ngang [E] cửa, Gió [F] mùa đông bắc se [Am] lòng Chút [C] lá thu vàng đã [Dm] rụng Chiều [E7] nay cũng bỏ Nỗi nhớ được diễn tả qua hình tượng con sóng nhớ bờ “Ngày đêm không ngủ được” vẫn chưa đủ, chưa thỏa, lại được thể hiện một lần nữa qua nỗi nhớ của nhà thơ: “Lòng em nhớ đến anh, Cả trong mơ còn thức”. Nỗi nhớ tràn đầy lòng yêu của thi sĩ. Thơ Mùa Đông Nhớ Anh ️ Buồn, Tâm Trạng Nhất Với Tuyển Chọn Những Bài Thơ Về Nỗi Nhớ Khi Đông Về Vô Cùng Tâm Trạng Trong Bài Viết Dưới Đây Sẽ Giúp Bạn Nói Lên Những Cảm Xúc Đang Kìm Nén Bấy Lâu Nay. Mùa thu khơi gợi cảm xúc dâng trào, mùa thu dịu dàng, thu của những nỗi nhớ không tên. Nếu bạn yêu mùa thu và muốn sưu tầm những bài thơ hay về mùa thu theo từng chủ đề khác nhau thì hãy tham khảo những bài thơ về mùa thu trên đây. Lượt xem: 3259. Theo Tacgiatacpham.com Tuyển chọn những bài văn hay chủ đề Phân tích bài thơ Đất nước của Nguyễn Đình Thi. Các bài văn mẫu được biên soạn, tổng hợp ngắn gọn, chi tiết, đầy đủ từ các bài viết hay, xuất sắc nhất của các bạn học sinh trên cả nước. Mời các em cùng tham khảo nhé! model rambut untuk wajah persegi hidung pesek. NỖI NHỚ MÙA ĐÔNG Thơ Tùng Trần Đông lại về trên từng con phố nhỏ Lạnh vai gầy anh chợt ngó mong lung Mùa đông xưa ta sánh bước nhau cùng Bao đông rồi anh lạnh lùng đơn lẻ Giờ nơi đâu hỡi người yêu nhỏ bé Nhớ em nhiều khoé mắt lệ anh cay Bước một mình trên phố vắng chiều nay Lối đi xưa bổng dài thêm nỗi nhớ Lạc mất nhau khiến lòng anh bỡ ngỡ Giờ phương nào..em có nhớ anh không Có nhớ về những kỉ niệm mùa đông Hay hạnh phúc bên chồng trong êm ấm Sao thời gian cứ mãi trôi chầm chậm Đêm đựơm buồn lệ ước đẫm bờ môi Đông lại sang nhưng phố vắng em rồi Nhói tim đau..bồi hồi bao kỉ niệm Nhớ đến em mà nghe hồn tắt lịm Mất nhau rồi biết tìm kiếm nơi đâu Ôm đớn đau vỡ giấc mộng ban đầu Để đông về anh đơn sầu cô lẻ 01/11/2016 Thơ mùa đông là sự trải lòng thầm kín nhất của con người. Nếu bạn đọc nào đang đi tìm sự đồng điệu về tâm hồn trong mùa đông lạnh giá này thì đừng bỏ qua chùm thơ mùa đông THECOTH đã dày công sưu tầm dưới đây nhé. Mùa đông về mang theo từng cơn gió mùa se lạnh khiến lòng người cô dơn. Hơn lúc nào hết, ta cần lắm một bờ vai êm, một vòng tay ấm để sưởi ấm mỗi đem về vắng lạnh. Những xúc cảm đó đã được gửi gắm qua những bài thơ về mùa đông hay nhất sau đây. Thơ về mùa đông hay nhất Mùa đông về Thơ Lê Hoàng Trời se lạnh gió vờn len lỏi Lòng tái tê nhoi nhói lặng buồn Mưa chiều xối xả ...mưa tuôn Đìu hiu quán nhỏ ...cõi hồn chênh chao ! Ôm nỗi nhớ.. hai đầu biền biệt Cách dặm trường da diết khôn nguôi Ước gì cơn gió lả lơi Dập dìu đưa lối quyện môi ấm nồng Nhỏ yêu dấu ! Mùa đông lặng lẽ Qua trước thềm quạnh quẽ nhớ nhau Lòng anh một nỗi âu sầu Âm thầm gửi đến nhỏ câu chân tình. Nhỏ yêu hỡi ! mông mênh nỗi nhớ Trái tim hồng một thuở khát khao Giờ đây thấp thỏm thét gào Quặn lòng tha thiết tình trao vẹn thề . Ôi não nuột ! Sơn khê cách trở Ở hai đầu nổi nhớ xót xa Tình duyên nguyện thắm mặn mà Dẫu lòng cách biệt thiết tha chẳng sờn. Đông sang Mới tháng mười đông đã đến rồi chăng? Sao cái rét đã về trên phố vắng Mình thương nhau mấy mùa thu thầm lặng Mấy độ heo may nghiêng nắng hắt qua thềm Nay em về nơi phố cũ thân quen Nơi dấu in bàn chân mình hò hẹn Chiều nắng loang trên mặt hồ xao xuyến Chiếc lá nhẹ nhàng rơi xuống tiễn mùa thu *** Đông về rồi để ai cứ ngẩn ngơ Bông hồng thắm đang chờ người đến hái Chút hương yêu cứ dịu dàng hoang hoải Trong vườn tình nỗi nhớ mãi cuồng si *** Em cứ níu cho mùa thu mải mê Vì sợ anh chưa kịp về nơi hẹn Mỗi độ trăng tròn nhẩm ngón tay em đếm Mong đến ngày chim én báo xuân sang. Vì gió thổi lạnh quá nên tâm hồn xao xuyến Hà Nội vào đông Tác giả Nguyễn Đình Huân Hà Nội mùa này có lạnh lắm không Gió bấc thổi chiều mùa đông qua phố Cây bàng khẳng khiu mùa này lá đổ Ai ngược đường đi trong gió chiều ni *** Cô bán hàng rong chở thúng cúc chi Nghe tiếng rao bước chân đi lặng lẽ Hà Nội trầm tư bao đời vẫn thế Khi xa rồi ta không thể nào quên *** Cũng có lẽ vì Hà Nội có em Cô bé xứ Đông anh quen ngày đó Như cúc hoạ mi môi hồng má đỏ Cứ thẹn thùng lúc anh ngỏ lời yêu *** Hà Nội mùa này cây đứng liêu xiêu Muốn về bên em khi chiều đổ bóng Ta trao nhau những nụ hôn cháy bỏng Lời yêu ngọt ngào sưởi ấm tình ta *** Ở Sài Gòn thực tình cũng không xa Nhưng về bên em chỉ là mơ ước Tình cũ phôi pha không sao lấy được Không thể nào ta quay ngược thời gian. Lá Mùa Đông Tác giả Thụy Anh Người đi rồi… áo mùa thu khép lạiGiấu trong tà một chút nắng vàng hanhBuồn của tôi thay lá mọc trên cànhChưa rụng vội để chờ mùa thu khác Chiều bây giờ cây đứng nghe gió hátNhẹ nhàng thôi mà những lá buồn layTrời mùa đông có vội vã hết ngàyLá có kịp đón một mùa thu nữa? Người đi rồi khép điều gì trong mắtGiấu vào hồn một biển nhớ mù khơiNgười đi rồi tôi trắng cả tay tôiChỉ còn lại một nỗi buồn chưa mất… Chiếc lá mùa đông Những ngày mùa đông Mùa đông rồi anh được nghỉ phép không Gió lạnh thổi qua căn phòng giá buốt Trái sấu cuối mùa đêm qua rụng nốt Mưa hồi chiều mái dột chẳng ai che. Gian bếp nhỏ anh sửa những ngày hè Mùa đông về chẳng thể nào bớt lạnh Nhà thiếu anh nên vô cùng hiu quạnh Em cuộn mình đối diện với canh khuya. Đêm mùa này sao kéo dài lê thê Nghe tiếng dế nỉ non khu vườn vắng Ngồi lặng lẽ đếm giọt cà phê đắng Khoảng trống nào mà lại chẳng chông chênh. Nỗi nhớ nào sâu như những ngày đông? Đêm Mùa Đông Tác giả Thụy Anh Kìa, bông tuyết đang lượn là, hớn hởMời gọi ta trong vũ điệu muộn màngTrời buốt giá, có gì mà vui sướng!Ta trót mơ nắng rồi nên đâu thể đa mang! Gió chạy trên mái nhà những bước rền vangNhư bước chân những người trời nhảy múaNhư có tiếng dàn đồng ca muôn thuở“Ơi, mùa Đông ghê gớm, diệu kỳ!” Rượu cổ tích bọt tràn ly cổ tíchThảm tuyết dày tự phát sáng vào đêmÁnh sáng lạnh mà sao trong trẻo lạĐôi mắt nhìn chợt hóa dịu dàng thêm Những ai đang say giấc êm đềmCó mơ thấy tuyết vẽ hoa lên cửa sổ?Có rùng mình khẽ trong hơi thởCủa mùa Đông bình thản, lạnh lùng? Nước đang kết băng trên khắp mặt sôngVạt rơm khô cuối vụ bỏ trên đồngSớm mai ra sẽ trùm chăn bông trắngẤm áp ngủ vùi suốt cả mùa băng… Có những ai bỗng thức giấc, bàng hoàngĐứng bên cửa nghe mơ hồ hạnh phúcMột mình thôi mà ngỡ đời thao thứcVìì bao điều quen thuộc không tên? Bởi vì đêm nên không thể hát lênBởi vì gió nên không đành tung cửaLồng ngực nóng vẫn khao khát mởCho nhỏ nhoi bông tuyết lạnh đậu vào. Khi tiết trời trở lạnh, hơn lúc nào hết ta cần lắm hơi ấm của một bàn tay ấm, bờ vai êm. Một mình lạnh lẽo trong đêm đông dài hiu quạnh lòng lại quay quắt trong trong nỗi nhớ đầy vơi. Có ai hiểu cho nỗi lòng này? Thôi đành mượn lời thơ nói hộ tiếng lòng. Chia sẻ cùng những bài thơ về mùa đông hay nhất trên đây hi vọng bạn đã tìm cho mình được bài thơ yêu thích. 2. Tập thơ tình mùa đông dạt dào xúc cảm Tâm tư của những kẻ đang yêu nhau luôn được ẩn giấu qua nỗi niềm về mùa đông. Mùa đông là mùa của yêu thương cho nên thơ mùa đông về tình yêu vì vậy mà nhiều đến như vậy. Thơ mùa đông về tình yêu luôn tràn ngập nỗi nhớ, có cả sự cô đơn đến tê tái, buồn rầu đến não lòng. Đọc chùm thơ mùa đông gắn liền với tình yêu đôi lứa THECOTH sưu tầm dưới đây để vơi bớt đi nỗi niềm cô đơn và lạnh giá nhé. Thơ tình mùa đông Mùa Đông Và Em Kẻ Lãng Du Gió ùa về một mùa đông ngập phốChút mùa thu xếp lại khóm cúc vàngKí ức ấy lăn vào miền xa vắngĐợi mấy mùa sao bỗng thấy… mênh mang Anh thương lắm mỗi lúc gió đông sangGửi nỗi nhớ bay theo miền giá lạnhTrời góp rét để hồn thêm hiu quạnhCho mắt buồn ngơ ngác trước mùa đông Chợt hỏi lòng ta có nhớ người không?Để trước chiều lạc rơi bao nỗi nhớCơn gió xô giữ trong nhau hơi thởCho riêng anh riêng một nỗi đợi chờ Thành phố trở mình khoác áo mùa đôngThoáng rùng mình… em bây giờ có rétCăn phòng ấm… giữa một mùa đông chếtĐợi em về… đan nắng ấm cho nhau! Xa Em Mùa Đông Nguyễn Quang Long Mùa đông đến gợi nhiều nỗi nhớEm yêu giờ đang ở nơi xaĐông mang cái lạnh thấu daMột mình lạnh lẽo mắt nhòa lệ rơi Phương trời xa em ơi có biếtNhớ khi xưa thời tiết chuyển mùaMùa đông gió bấc rét lùaBên nhau anh quạt gió đùa trêu em Đêm lạnh lẽo không em trống rỗngCho tim anh giấc mộng tan tànhAnh buồn thao thức tàn canhGửi vào nỗi nhớ để dành em yêu Đã xa rồi bao điều mộng ướcBiết bao giờ mình được bên nhauMình anh với trái tim đauCòn đâu lời ước, trước sau chung tình! Bàn tay anh luôn cạnh bên sưởi ấm cho em Nỗi Nhớ Mùa Đông Liên Hương Hình như hơi gió lạnh vềPhố khuya trở mình thao thứcCây bàng trùm khăn đỏ rựcRùng mình se sắt chân qua Có một mùa đông đã xaTay đan trong bàn tay ấmBên nhau bước chân chầm chậmChuyện vui khúc khích giọng cười Biết bao mùa đông qua rồiLòng vẫn nhớ mùa đông cũKỷ niệm một thời hoa đỏCòn đây góc nhỏ lặng thầm Khẽ gọi mùa đông… mùa đông!Bỗng lòng chợt như muốn khócMàu sương nào rơi trên tócGiọt buồn nào đọng khóe mi? Ừ rồi đông sẽ qua điRồi một mùa xuân sẽ tớiVà một tình xuân vời vợiCựa mình mặt đất hồi sinh! ĐÔNG VỀ NHỚ EM Thơ Đức Trung Chiều nay trời chuyển sang đôngGió lùa se lạnh, nỗi lòng cô đơnNgồi buồn ngắm cảnh hoàng hônTừ trong tâm khảm bồn chồn nhớ em. Mưa rơi tí tách bên thềmNỗi niềm thương nhớ càng thêm dâng đầyMơ màng nhìn khói thuốc bayNhớ em da diết những ngày cách xa... Lời nguyền xưa của đôi taTình yêu nay vẫn thiết tha mặn nồngĐông về em có nhớ không?Nụ hôn ngày ấy...môi hồng em trao. Bên nhau tình cảm dạt dàoVòng tay ân ái ngọt ngào yêu thươngNay em xa cách dặm trườngTình anh mãi mãi...vấn vương tơ lòng..! Tự khúc mùa đông ĐÔNG LẠNH NHỚ NGƯỜI Thơ Triệu Phú Tình Những bông tuyết rụng rơi lã chãĐậu vin cành trắng xóa màn đêmÁnh trăng lướt nhẹ qua thềmQuyện hòa tiếng gió nhạc êm êm sầu Đêm đông lạnh canh thâu mòn mỏiNgóng chờ người đá sỏi cũng đauRa đi chẳng biết bao lâuTa thời vẫn đợi dẫu đầu pha sương Theo con nước sông tương tình cảmChảy xuôi dòng ai cản được đâyNiềm thương nỗi nhớ thêm dầyChẳng hề phai nhạt đong đầy mãi thôi Ôi cuộc sống nổi trôi vô địnhAi hơi đâu toan tính làm chiHợp tan tan hợp chia lyĐược ngày hạnh phúc ta thì cứ vui Đời sóng gió dập vùi con tạoDù nắng mưa hay bão ngập lòngĐỉnh đương chậm bước sẽ xongBình yên khắc đến hoài mong ắt về. ĐÔNG NHỚ Thơ Võ Linh Chiều xám mây nghe hồn sao buồn bãNhớ một người tận mấy nẻo trời xaTrên mi ngoan là những ngấn lệ ngàNhớ anh quá sao nguyệt đà khuất dạng Đông lạnh đầy niềm mong dài vô hạnTrái sầu dâng đan mấy nhánh ngổn ngangGởi lời yêu trong cánh gió mơ màngMà chỉ thấy lỡ làng nơi bến đợi Thuyền tình yêu mãi rời xa bến đợiNước xuôi dòng dịu vợi những dòng trôiEm và anh giờ ngược hướng nhau rồiNgày tương phùng mãi xa vời anh hỡi. Mùa đông về ta lại nhớ đến người xưa, nhớ những kí ức xưa. Nếu như mùa đông năm ấy được tay trong tay sánh bước cùng người trên từng con phố nhỏ, mùa đông thật ấm áp, ngọt ngào thì mùa đông này lại một mình anh/em đơn côi. Lòng tái tê khi nhớ về những ngày tháng chung đôi đó. Những vần thơ tình trên đây là xúc cảm đắm say của trái tim đang thổn thức trong tình yêu, trong nỗi nhớ tột cùng. Hãy nhanh tay lưu lại cho mình bài thơ yêu thích bạn nhé ! 3. Những vần thơ về mùa đông buồn, lạnh lẽo, cô đơn Tiết trời giá lạnh của mùa đông luôn thôi thúc con người tìm đến sự ấm áp. Thật buồn nếu như mùa đông không được bên cạnh những người mà ta yêu thương. Nhắc đến mùa đông là người ta lại nhớ ngay đến nỗi buồn không thể sẻ chia cùng ai. Có lẽ vì vậy mà thơ về mùa đông thường gắn liền với nỗi nhớ, sự cô đơn, mất mát. Thơ mùa đông buồn Dáng Đông Huỳnh Minh Nhật Độ cuối tháng trời như không nắng nữa Kẻ ra đi chẳng biết ước mơ gì!? Em quên mất nụ cười em là nắng Hay vô tình cứ thế đến rồi đi? Chiều lạnh lẽo hoàng hôn buông vào tối Bởi thiếu em mùa vắng những hoa vàng Ta thờ thẫn lang thang sầu ly biệt Bước mệt nhoài tim gánh nặng hành trang Mây vần vũ khuya dài như nỗi nhớ Nửa trăng gầy gom bóng tưới đêm thâu Ai dám bảo mùa đông như sỏi đá? Sao đêm nay trăng ướt dưới chân cầu? Chạnh lòng nhớ hồn ai trong khói thuốc Khô tâm tư băng giá phủ trong lòng Đêm rơi vỡ những bước buồn vô tận Gió giật mình, đứng khóc giữa mênh mông… Nỗi nhớ mùa đông Thơ Tùng Trần Đông đã về trên từng con phố nhỏ Lạnh vai gầy..anh chợt ngó mông lung Mùa đông xưa ta sánh bước đi cùng Nhưng đông này..anh lạnh lùng đơn lẻ *** Giờ nơi đâu..người yêu xưa nhỏ bé..? Nhớ em nhiều..anh khoé mắt lệ cay Bước một mình trên phố vắng chiều nay Lối đi xưa bổng dài thêm nỗi nhớ *** Lạc mất nhau khiến lòng anh trăn trở Giờ phương nào..em có nhớ anh không..? Có khi nào..nhớ kỷ niệm mùa đông Hay hạnh phúc bên chồng trong êm ấm..?? *** Sao thời gian cứ mãi trôi chầm chậm Để đêm về..lệ ướt đẫm bờ môi Đông đã sang nhưng phố vắng em rồi Chợt tim anh...bồi hồi bao kỷ niệm *** Nhớ đến em..anh nghe hồn tắt lịm Mất nhau rồi biết tìm ở nơi đâu..?? Anh đớn đau vỡ giấc mộng ban đầu Để đông sang..anh đơn sầu..cô lẻ...!! Mùa đông lạnh giá vì thiếu em Đêm đông hoài niệm Thơ Thiên Gia Bảo Anh nghe nói gió mùa về em ạ Em có buồn vì mình vắng nhau không Chiếc khăn gió che chở cả mùa đông Chỉ một phút nặng lòng đem vứt bỏ... *** Chắc bây giờ ở phương trời xa đó Đã có người thắp lửa sưởi trái tim Đâu cần anh mà trông ngóng mong tìm Thứ đã cũ của một thời xa vắng... *** Khi tâm hồn như dòng sông phẳng lặng Ái ân chìm xuống tận đáy đại dương Đông có mang băng giá cũng vô thường Bởi trái tim đâu còn niềm cảm xúc... *** Phải cố quên đi những gì đã mất Để niềm đau như cơn gió thoảng buồn Cuộc sống mới có lẽ sẽ vui hơn Khi tình yêu chẳng còn là tất cả... *** Em ấm êm bên một người xa lạ Anh cũng đành chấp nhận bị lãng quên Phận kiếp chẳng cho hai đứa nên duyên Thì chúc em muôn đời luôn hạnh phúc... *** Nếu đau thương làm anh thêm nghị lực Sống vững vàng bước tiếp đến ngày mai Vùi chôn đi xóa bỏ những u hoài Hãy xem như mình chưa từng...em nhé... *** Rồi anh cũng phải đứng lên mạnh mẽ Trút muộn phiền đối diện với chính anh Nam tử hán không được quá lụy tình Khi người ta đã thay lòng đổi dạ. Đông về xa em Thơ Đức Trung Đêm qua gió lạnh tràn về Đơn côi gối chiếc tái tê trong lòng Giờ này em có biết không? Thu tàn sắp hết mùa đông bắt đầu *** Sao mình cứ mãi xa nhau? Để tim khắc khoải nỗi sầu tâm can THE COTH - Top sản phẩm bán chạy -31% Kích thướt S M L XL 2XL -31% Kích thướt S M L XL 2XL -31% Kích thướt S M L XL 2XL -31% Kích thướt S M L XL 2XL -31% Kích thướt S M L XL 2XL -31% Kích thướt S M L XL 2XL Chia ly thương nhớ vô vàn "Tình như con sóng nát tan trong lòng" *** Bao nhiêu mộng ước chờ mong Đừng làm phai nhạt má hồng nghe em? Anh nằm thao thức trong đêm Nhớ bao kỷ niệm êm đềm biết không? *** Tình yêu như ngọn lửa hồng Sẽ luôn sưởi ấm mùa đông lạnh lùng. Anh vẫn đợi chờ một cuộc tình đã xa Phố Mùa Đông Thơ Toàn Tâm Hòa Phố trở mình ngơ ngác sáng hôm nay Có mùa Đông vừa qua đây bất chợt Chút hương thu còn bên đời yếu ớt Chiếc lá vàng cũng đã bớt lao xao Phố nghiêng mình đón cái lạnh Đông trao Trời bảng lảng một màu sương buốt giá Em bơ vơ bên hàng cây trụi lá Thấy xao lòng một chút lạ… chút quen Phố buồn tênh trong nỗi nhớ đan len Lời tạ từ Mùa Thu chưa kịp nói Gió heo may cũng ra đi rất vội Đông về rồi gió đông bắc theo sang Phố sáng nay lòng chợt thấy mênh mang Có mùa Đông đang vội vàng gõ cửa Và mang theo bao nỗi niềm chất chứa Chợt nhớ về một lời hứa xa xôi Đông đã về… em có đến bên tôi? Thơ về mùa đông thật buồn, nỗi nhớ giăng đây trong thơ. Nỗi niềm của tác giả cũng là thổn thức của biết bao trái tim đang yêu và đã yêu. Hẳn sẽ rất nhiều bạn đọc thấy đồng điệu với những bài thơ về mùa đông nói trên. 4. Chùm thơ mùa đông nhớ mẹ xúc động khôn nguôi của người con xa nhà Mùa đông là mùa cuối cùng của trong năm với thời tiết lạnh giá là lúc con người về với tổ ấm của chính mình. Có lẽ chính vì vậy thơ mùa đông không chỉ gắn liền với tình yêu đôi lứa mà còn là nỗi niềm bày tỏ của những kẻ xa nhà đang khao khát trở về vòng tay của cha mẹ, của quê hương. Đọc những bài thơ mùa đông của người con xa nhà dưới đây chắc chắn bạn sẽ muốn được nhỏ lại để sà vào lòng mẹ như thời thơ ấu. Mùa đông nhớ mẹ THƯƠNG MẸ ĐÊM ĐÔNG Tác giả Đặng Minh Mai Đêm đông lạnh con nằm thao thức Thương mẹ nhiều day dứt tim con Sương đêm rơi ướt lối mòn Cánh đồng hoang vắng mẹ con đang nằm Gió đông bắc lạnh căm giá buốt Thổi từng hồi thắt ruột tím gan Xót xa lệ chảy thành hàng Bởi con thương mẹ suối vàng lạnh hơn Con thương mẹ cô đơn, thương lắm! Nấm mồ xanh xanh thắm một màu Nắng mưa sương gió dãi dầu Mùa đông lạnh lẽo kiếm đâu chăn mền Con lặng lẽ nhìn thềm sương rớt Gió vô tình từng đợt vút qua Nghẹn lòng đếm giọt sương sa Đêm đông thương mẹ...khóc oà...mẹ ơi! ĐÔNG VỀ NHỚ MẸ Thơ Đăng Vinh Trần Nơi con ở hai mùa mưa, nắng, Thương miền quê đêm vắng đông về. Mẹ già, gió lạnh tái tê Nhớ con lớn, bé xa quê, nơi nào ! *** Nỗi cách trở lòng bao sầu não , Phận làm con sóng bão tình thương. Nơi xa cách trở dặm trường Hướng về quê mẹ lòng thương vô bờ. *** Trong xa cách luôn mơ thầm ước, Chốn quê nhà mẹ được ấm êm. Đêm đêm gió rét qua thềm Mẹ yên giấc ngủ êm đềm, bớt lo. ÁO LEN CỦA MẸ Tác giả Đặng Minh Mai Mùa đông lạnh giá đến rồi Con nhìn áo mẹ bồi hồi đớn đau Sợi len nay vẫn thẫm màu Mẹ yêu khuất bóng đã lâu chẳng về Nghẹn lòng tim buốt tái tê Hôn lên áo mẹ tràn trề lệ rơi Ngày xưa đông đến ngập trời Mẹ nhường áo ấm miệng thời hát ru Đêm về gió bấc vù vù Thổi tung phên cửa mịt mù gió đông Củi khô mẹ thắp lửa hồng Sưởi cho con ấm say nồng giấc mơ Cởi thêm tấm áo đơn sơ Đắp cho con với vô bờ yêu thương Mẹ chăm con suốt đêm trường Chở che gió lạnh khỏi vương con mình Đêm nay đông lạnh dập dình Tìm đâu thấy mẹ bóng hình năm nao? Ôm ghì chiếc áo thuở nào Con tìm hơi ấm...nghẹn ngào...mẹ ơi!!! Mùa đông nhớ mẹ KÝ ỨC MÙA ĐÔNG Tác giả Diệp Ly Mùa đông ấy mẹ ngồi bên bếp lửa Củ khoai lùi hớn hở mắt trẻ thơ Làn khói bay hòa quyện dưới sương mờ Cha hắng giọng ngâm nga câu lục bát. *** Mùa đông ấy có mây bay bàng bạc Ánh mắt bà thấp thoáng bóng thời gian Chân trời xa hiu hắt chút nắng vàng Chiều dần xuống miên man vùng ký ức. *** Mùa đông ấy theo ngày xanh đi mất Dư ảnh còn lẩn khuất những đêm mơ Làn bụi mờ giăng kín lối về xưa Để ngày tháng ngẩn ngơ màu kỷ niệm. *** Mùa đông ấy trong gió mây ẩn hiện Tim nồng nàn hoài niệm khoãng trời thơ Đông lạnh buồn cây cỏ cũng xơ rơ Tìm quanh quẩn giấc mơ miền cổ tích. MÙA ĐÔNG NHỚ NHÀ Mẹ ơi! đông đã về rồi Quê nhà mẹ nhớ đắp chăn ấm người Thương con mẹ nhớ hay cười Cho con ấm áp xứ người mẹ nha! *** Thương cha thương mẹ nhất là Bờ vai cha đã dãi dầu gió mưa Thương mẹ những buổi sớm trưa Mong con nơi ấy bấy lâu chưa về *** Ân cha, nghĩa mẹ, làng quê Con luôn ghi nhớ trong lòng mẹ ơi “Công cha nghĩa mẹ bằng trời” Con luôn ghi nhớ những lời mẹ răng *** Rằng con cố gắng học hành Sao cho xứng với lưng cha mẹ còng Mẹ ơi! đau xót trong lòng Làm sao đáp nổi ân trời, biển xanh *** Ba năm dưới đất Sài Thành Ba năm đèn vở, thắm bao vị đời Cuộc đời chua lắm mẹ ơi! Không như trái ngọt mẹ dành cho con. *** Đêm nay mẹ ngủ giấc tròn Hay còn thau thức vì con xa nhà Mẹ ơi! con cũng nhớ nhà Nhớ cha, nhớ mẹ lòng con nghẹn ngào *** Màn đêm buông xuống lúc nào Để cơn gió thổi đông về lạnh vai Tương lai con vẫn còn dài Nên con cố gắng miệt mài ngày đêm *** Lá rơi lặng lẽ bên thềm Làm con thao thức nghĩ về mẹ cha Mùa đông hãy sớm đi qua Để cho giấc ngủ mẹ cha được tròn *** Mẹ ơi con vẫn là con Dù cho đông giá hay đời nhạt con Bởi vì con biết vẫn còn Vòng tay cha mẹ bao la biển trời *** Dù đi khắp bốn phương trời Con sẽ trở về tay mẹ tay cha Cùng nhau xum họp cả nhà Cùng nhau chia sẽ buồn vui cuộc đời. Mùa đông nhớ mẹ CHIẾC ÁO LEN Tác giả Tịnh Lộc Ôm chiếc áo bằng len đỏ sẫm Lệ lăn dài môi ngậm xót xa Cuối thu mẹ tặng làm quà Mong con ấm áp khi qua xứ người Mùa đông chớm tuyết phơi ngọn cỏ Nắng nhạt màu để gió lạnh tung Xa quê cực khổ muôn trùng Khoác lên áo mẹ chẳng mong ước nhiều Không tin tức bao nhiêu năm lẻ Con trở về bóng mẹ khuất mây Thứ tha kẻ bất hiếu này Vì đi biệt xứ ước thay phận mình Ôm chiếc áo buồn quanh ân hận Nấc nghẹn ngào lạnh quấn con tim Đông về gió bấc nhiều thêm Ôm hoài chiếc áo con tìm mẹ yêu. ĐÔNG VỀ NHỚ MẸ Tác giả Trương Thị Anh Thầm thì thu đã nhẹ trôi Gió se se lạnh đây rồi đông sang Mây mù che phủ nắng vàng Mặt hồ phẳng lặng ngỡ ngàng thu qua Đông về bàng đỏ sắc hoa Thoảng thơm ngô nướng cho ta nhớ về Đông xưa khi còn ở quê Thương mẹ xuống cấy tái tê cõi lòng Áo tơi che tấm lưng còng Nào đâu lưng kín gió lồng lao xao Đông về nhớ mẹ nôn nao Mưa phùn xuống cấy con nào có quên Bây giờ mẹ đã quy tiên Sáng nay mưa lạnh nhớ miền quê xưa Rét run mẹ vẫn cày bừa Cho con, cho cháu đông xưa no lòng Lớn lên con hiểu đục trong Đông xưa có mẹ ấm nồng tình thân. Mùa đông nó làm tăng sự cô đơn và nổi nhớ da diết , đặc biệt trong tâm hồn sâu thẳm của những người làm xa quê khiến con người ta thèm sự ấm ám của gia đình . Chắc cũng vì lý do đó mà rất nhiều bài thơ tình hay về mùa đông đã ra đời. 5. Chùm thơ về mùa đông Hà Nội với nỗi nhớ trào dâng Mùa đông Hà Nội mang vẻ đẹp rất riêng, rất lãng mạn. Ai một lần được thưởng thức vẻ đẹp của mùa đông Hà Nội khi xa chắc sẽ nhớ khôn nguôi. Những bài thơ về mùa đông Hà Nội sau đây được viết nên với xúc cảm trào dâng đó. Thơ mùa động Hà Nội Hà Nội Đông Về Tác giả Hồng Giang Hà Nội đầu đông có lạnh không emCon đường xưa vẫn quen mùi hoa sữaChiếc lá thu rơi bên ngoài khung cửaLối ai về nhớ một nửa yêu thương Hồ Tây bây giờ còn thấy vấn vươngĐường Trịnh Công Sơn thương đời “Cát Bụi”Phố Ven Hồ hai con rồng đắp nổiEm vẫn về trong nỗi nhớ hanh hao Ngọn sóng Tây Hồ vẫn cứ xôn xaoCon đường mới ôm vào bao kỷ niệmAnh đi xa nửa đời còn tìm kiếmHương cốm ngày nào hiếm bữa mẹ rang Đầm Sen vẫn chờ ngày ấy anh sangVài bông tím muộn màng vừa mới nởGió vẫn thì thầm bên anh nhắc nhởĐông sang rồi đừng để lỡ xuân em Hà Nội đông về phố vẫn bon chenĐường em đi ….Chợt thèm…..Bờ vai ấm ! Nhớ Kỷ Niệm Chiều Đông Tác giả Dương Anh Dũng Con phố nhỏ giờ đây lặng lẽNét u buồn điểm nhẹ màu mâyNhớ thương một thủa đong đầyHàng mưa nắng tỏa còn đây nỗi lòng Từng kỉ niệm chờ mong sống mãiGiữa Hồ Gươm biển ái nghiêng thuyềnTháp rùa cũng tỏ tình duyênHai người nguyện ước, trăm miền mãi mơ Cơn gió lạnh xô bờ vẫy gọiNụ hôn nồng khẽ gói tình taÁng mây nặn vẽ căn nhàNgày đêm hạnh phúc, rời xa cõi buồn Đông ngập lối tình tuôn ảo nãoĐám sương mù giả tạo đường điBỗng nhiên bỏ lại xuân thìLòng anh vẫn đó tình si mặn mà Ngày giã biệt lời ca héo rủMộng tàn phai lối cũ Hà ThànhDẫu rằng chẳng hận trời xanhĐôi lần trách hỏi không đành vậy sao Giờ trở lại ai nào đã thấyNgỡ người yêu sống dậy quay vềChỉ cần một kiếp hoài mêMong rằng giữ trọn câu thề thủa xưa. Mùa đông Hà Nội Hà Nội Đông Nhớ Tác giả Thắng Nguyễn Hà Nội tháng này đông lạnh giáHàng cây già trút lá dưới sânXa đông nay đã bao lầnBỗng dưng lại thấy bần thần nhớ đông Muốn tìm về nơi ta hằng sốngTìm lại ngày lạnh giống năm xưaĐêm đông góc phố người thưaKỷ niệm nơi đó còn chua phai mờ Miền kí ức như đang nhắc nhởCội nguồn mình xin chớ có quênTừ đây ta đã lớn lênTình sâu nghĩa nặng vững bền mãi sau Hà Nội nơi mà ta yêu dấuĐọng lại rồi trong máu tim taCho dù cách trở nơi xaVẫn luôn trìu mến thiết tha nhớ về. Hà Nội Vào Đông Tác giả Long Trần Hà Nội vào đông…Thoáng chút heo may cho má thắm ửng hồngHay tại hơi thở ai chợt nồng nàn lướt qua thật khẽTim bồi hồi run nhẹ…Ánh mắt nào chớp thật gọn cả dáng hình em! Hà Nội vào đông….Hà Nội vẫn thân quenRiêng phố nhỏ chiều nay sao như thật lạCó phải chăng chỉ vì cái nhìn của ai ấm quáLàm phố chung chiêng…! Hà Nội vào đông…Em thả cho nỗi nhớ chao nghiêngCuộn thật tròn , thật tròn để lăn về nơi ấyNơi ánh mắt cồn cào như sóng dậyĐốt cháy em, tan chảy khối băng tình! Hà Nội vào đông…Dường như tất cả đều thật lung linhTrên phố nhỏ quanh mình hình như góc nào cũng ấmChợt tủm tỉm cười, con tim như xao độngCó lẽ…mình yêu…! Mùa đông mang vẻ đẹp của sự hoang sơ, lạnh giá không có sự pha trộn nhầm lẫn. Xua tan được đi giá lạnh của mùa đông người ta sẽ tìm được đến yêu thương. Thơ mùa đông tuy buồn, cô đơn nhưng đằng sau đó luôn có sự ấm áp, niềm hi vọng. Nếu bạn yêu thích mùa đông thì chắc chắn rằng những bài thơ mùa đông THECOTH sưu tầm trên đây sẽ khiến bạn được lắng đọng, yêu thương đấy! Xem thêm TẬP THƠ VỀ MƯA HAY NHẤT LẮNG ĐỌNG TÂM HỒN TRIỆU BẠN ĐỌC THE COTH - Top sản phẩm bán chạy Kích thướt M L XL 2XL Kích thướt M L XL 2XL Kích thướt M L XL 2XL Kích thướt M L XL 2XL Kích thướt M L XL 2XL Kích thướt M L XL 2XL Nếu như mùa hè là mùa của của nhiệt huyết, mùa thu là mùa của lãng mạn thì mùa đông lại là mùa mang đến nhiều cảm xúc trái ngược nhau nhất. Cái lạnh tê tái của những ngày đông về sẽ khiến người ta xích lại gần nhau hơn, cùng lan tỏa tình yêu thương. Nhưng ngược lại, mùa đông với màu sắc ảm đạm càng làm những trái tim cô đơn thấm thía hơn. Những bài thơ mùa đông hay nhất dưới đây của gocnhotamhon sẽ chia sẻ cùng bạn! Xem thêm Thơ mùa thu Thơ tình chia tay 4 câu Nổi Buồn Chờ Đông Mọi nỗi buồn em để dành đến Đông Khi đất trời chìm trong làn gió lạnh Em dang tay ôm buồn thương bên cạnh Chắc sẽ chẳng hề thấy lạnh được đâu Nếu giọt lệ lỡ đọng trên mắt nâu Xin em giữ đến Đông hãy rơi xuống Khi hoa cải đã rộ vàng từng luống Nước mắt sẽ làm ngực trái ấm lên Mọi nỗi buồn em gửi gió mùa Đông Chắc gió lạnh và dài Lê thê thế Sẽ cuốn đi rất nhanh va rất nhẹ Chờ nắng lên hong khô đôi mắt nhoè Mùa Đông qua phố xá đều vắng hoe Em sẽ chẳng thấy riêng mình cô độc Những nỗi buồn đã trở nên gai góc Sẽ thôi đâm vào sâu thẳm tâm hồn Ngọt nhạt chiều gầy nắng buổi hoàng hôn Thèm Hương nắng còn Vương lại trên tóc Thèm những dỗ dành để một lần được khóc Khi trái tim mạnh mẽ đã mệt nhoài Mùa Đông Phố Nhỏ Thành phố sáng nay bỗng trở gió nhé Anh Em giật mình ngỡ mùa Đông phố nhỏ Góc ngày xưa có người hay đứng đó Chờ mấy mùa thương nhớ biết bao nhiêu Ngốc nghếch quá Anh nhỉ, chẳng dám nhận tình yêu Chỉ ngại ngùng…thích thích nhau đôi chút Muốn nắm tay nhưng ngập ngừng…thành hụt Muốn nói gì mà lại cứ lặng im Ra ngóng vào trông cái điện thoại nhiều đêm Cứ chờ hoài chẳng một tin nhắn tới Muốn nhắn một câu “học xong nói chuyện nha…em đợi” Nhưng lại thành “học bài đi…đồ lười” Xe em hỏng mỗi dịp lớp đi chơi Là giả vờ để được Anh chở đấy Thế mà Anh chẳng biết ý gì vậy “Xe tôi không chở nặng…bà đi xe khác đi” Sao ngày cuối cùng vẫn chẳng nói được chi “Ê, tặng ông con gấu cử nhân đó Thi cho tốt sau mới lấy được vợ Lười như ông cô nào thích nổi đâu” “Xem lại đi,tôi đẹp trai nhất phố Chẳng làm gì cũng có khối cô theo …Đây tặng bà cái mũ hình con heo Người giống mũ, mũ giống người như đúc” Là thế đấy, lúc nào cũng chỉ chọc Chẳng bao giờ được một lời yêu thương Tháng năm qua mãi xa cách đôi đường Có bao giờ anh tiếc vì chưa nói…? Tôi và em Tôi và em thân thiết Đã bao ngày tháng qua Những mến thương da diết Chỉ giữ đấy như là… Tôi thích vỗ vai phải Nhưng đứng bên trái em Em quay qua quay lại Đánh tôi nhưng cười hiền Em thích hay nũng nịu Đòi cái kia cái này Tôi giả vờ không hiểu Em giận dỗi buông tay Tôi thích xoa đầu em Rồi chê người lùn quá Em quay sang ăn vạ Tôi chữa nhưng đáng yêu Em cứ giả vờ kiêu Bỏ lại tôi sau tít Tôi giả vờ thấm mệt Chân ngắn bước nhanh ghê Tôi và em cứ thế Hai đường thẳng song song Ở giữa là mùa Đông Tôi và em ly biệt Tôi đi, em cũng bước Về hai góc trời riêng Dẫu thế gian có chật Chỉ gặp trong nỗi niềm Đêm đông Một chút gió đêm nay cho đủ rét Những đường thơm thôi lá cũng đừng vàng Ở trên sao sáng để em sang Đôi cánh lớn đáp qua lòng cửa mở Hương của cỏ và độ nồng hơi thở Sẽ lên cao làm lửa ở trong hồn Như que diêm phải cháy những đầu hôm Cho sợi khói thản nhiên vào đôi mắt Đừng vội biết vì sao mà ngơ ngác Khi tôi về vầng trán cũng mưa bay Đừng vội đau, dù khẽ, ở bàn tay Khi trí nhớ vẫn còn nguyên tha thiết Mùa đông tới làm sao em biết Những hàng cây trở gió đến lạnh lùng Chắc buổi chiều mái tóc cũng mưa giông Đường đi học thênh thang loài mây rớt Và buồn tự ngàn xưa đâu đã hết Khi vô tình gọi lại tuổi tên người Tuổi mười lăm, tên đẹp tựa chiều phai Hồn vắng lặng mà nghe như đã khắp Một chút núi của bầu trời xa tắp Soi bóng về thềm cửa cũ màu xanh Em có nghe rất khẽ ở bên mình Sương mới rụng về hồn lơ lửng cánh Một chút gió cho đêm nay vừa lạnh Tôi bắt đầu sửa soạn đón mùa đông Em có nghe lửa ấm ở trong lòng Hương lạ chết, và cây kia rũ xuống Một chiều đông Chiều nay một chiều đông Nghe thèm giọt nắng hồng Thèm một vòng tay ấm Cho đời bớt mênh mông Người ơi đông bên nớ Có nhiều tuyết rơi không Bên ni đông không tuyết Chỉ bão tuyết trong lòng Nhớ về đông năm ấy Tuyết trắng phủ đầy cây Trắng như màu áo cưới Môi mắt nhìn đắm say Rồi mùa đông lại sang Cuộc tình lỡ, tan hoang Tuyết vẫn trắng đầy lối Trắng, như màu áo tang Chiều nay một chiều đông Dù có giọt nắng hồng Dù có vòng tay ấm Vẫn nghe buồn mênh mông Mùa Đông Anh giấu gì đôi mắt lạnh lùng anh Trời rét mướt gió Đông về gọi cửa Hàng cây lạnh cánh tay trần trụi lá Như tình anh không áo lúc Đông sang Anh giấu gì vạt nắng sớm đi hoang Chiều nắng tắt mây mờ xa mưa phủ Phố chong đèn ly cà phê lạc lõng Khúc tình buồn đôi mắt lúc nhìn em Anh lặng thầm như sỏi đá bước quen Bàn chân mỏng vết thương mềm còn nóng Nghe trái tim tương tư theo nhịp đập Sợ dại khờ nên em chút cô liêu Anh giấu gì bên men rượu đìu hiu Khói thuốc đắng nên bao lần rũ rượi Hãy mỉm cười cùng mùa Đông xuống phố Em đang chờ… nơi ấy một lời yêu! Hồ Xuân Thu Cơn Mưa Mùa Đông Mưa về gieo cái lạnh đông Làm em giá lạnh môi hồng tái xanh Cỏ cây hoa lá úa cành Chim không buồn cất cánh bay lên trời Sao mà lạnh quá ai ơi Suối không buồn chảy mây trời quên bay Mưa về đem gió heo may Đồng xơ xác lá, cỏ phai sắc màu Vườn ai rụng trắng hoa cau Gió đem giá lạnh lùa vào hồn ta Nhìn em dáng đẹp như hoa Môi ai đỏ thắm xóa nhòa mùa đông Nhà ai khơi bếp lửa hồng Xua đi giá lạnh đêm đông nhạt nhòa Trời buồn không ánh sao sa Mảnh trăng khuất bóng lệ nhòa màu mây Mưa về đem giá lạnh đây Đem cơn giá buốt chất đầy dòng sông Lời ai nặng nỗi hoài mong Rót cơn giá lạnh thắt lòng thi nhân Mãi Yêu Em Giận Mùa Đông Nghĩ đến mùa đông… giận lắm rồi! Để sầu héo hắt cả muôn nơi Bâng khuâng nỗi nhớ giăng đầy ngõ Khắc khoải niềm thương phủ ngập trời Chín đợi mười mong cay khóe mắt Trăm chờ ngàn ước xót bờ môi Đi trong buốt lạnh màu hoa tuyết Chợt thấy tủi hờn phận cút côi. Đỗ Mỹ Loan Lá Mùa Đông Người đi rồi… áo mùa thu khép lại Giấu trong tà một chút nắng vàng hanh Buồn của tôi thay lá mọc trên cành Chưa rụng vội để chờ mùa thu khác Chiều bây giờ cây đứng nghe gió hát Nhẹ nhàng thôi mà những lá buồn lay Trời mùa đông có vội vã hết ngày Lá có kịp đón một mùa thu nữa? Người đi rồi khép điều gì trong mắt Giấu vào hồn một biển nhớ mù khơi Người đi rồi tôi trắng cả tay tôi Chỉ còn lại một nỗi buồn chưa mất… Phố Mùa Đông Phố trở mình ngơ ngác sáng hôm nay Có mùa Đông vừa qua đây bất chợt Chút hương thu còn bên đời yếu ớt Chiếc lá vàng cũng đã bớt lao xao Phố nghiêng mình đón cái lạnh Đông trao Trời bảng lảng một màu sương buốt giá Em bơ vơ bên hàng cây trụi lá Thấy xao lòng một chút lạ… chút quen Phố buồn tênh trong nỗi nhớ đan len Lời tạ từ Mùa Thu chưa kịp nói Gió heo may cũng ra đi rất vội Đông về rồi gió đông bắc theo sang Phố sáng nay lòng chợt thấy mênh mang Có mùa Đông đang vội vàng gõ cửa Và mang theo bao nỗi niềm chất chứa Chợt nhớ về một lời hứa xa xôi Đông đã về… em có đến bên tôi? Toàn Tâm Hòa Mùa Đông Phố Núi Cuối đông trở về phố núi ta con nhạn lạc bóng chiều lãng tử phiêu bồng mấy độ ân tình gãy gánh phong rêu. Tiếng chim nào nghe quen quá vòng tay còn ấm nhu mì môi hôn vừa xa vừa lạ nồng nàn đâu thuở tình si. Cuối đông trở về phố núi mẹ già tất tả gieo neo gội sương ẩn sầu tóc bạc đồng xa vắt vẻo khói chiều. Phố núi chập chùng hư ảo hồn chuông quạnh khách trầm ngân mẹ ơi, quỳ vàng mấy độ bước đi… thương quá… ngập ngừng. Phan Thanh Minh Mùa Đông Và Em Gió ùa về một mùa đông ngập phố Chút mùa thu xếp lại khóm cúc vàng Kí ức ấy lăn vào miền xa vắng Đợi mấy mùa sao bỗng thấy… mênh mang Anh thương lắm mỗi lúc gió đông sang Gửi nỗi nhớ bay theo miền giá lạnh Trời góp rét để hồn thêm hiu quạnh Cho mắt buồn ngơ ngác trước mùa đông Chợt hỏi lòng ta có nhớ người không? Để trước chiều lạc rơi bao nỗi nhớ Cơn gió xô giữ trong nhau hơi thở Cho riêng anh riêng một nỗi đợi chờ Thành phố trở mình khoác áo mùa đông Thoáng rùng mình… em bây giờ có rét Căn phòng ấm… giữa một mùa đông chết Đợi em về… đan nắng ấm cho nhau! Kẻ Lãng Du Xa Em Mùa Đông Mùa đông đến gợi nhiều nỗi nhớ Em yêu giờ đang ở nơi xa Đông mang cái lạnh thấu da Một mình lạnh lẽo mắt nhòa lệ rơi Phương trời xa em ơi có biết Nhớ khi xưa thời tiết chuyển mùa Mùa đông gió bấc rét lùa Bên nhau anh quạt gió đùa trêu em Đêm lạnh lẽo không em trống rỗng Cho tim anh giấc mộng tan tành Anh buồn thao thức tàn canh Gửi vào nỗi nhớ để dành em yêu Đã xa rồi bao điều mộng ước Biết bao giờ mình được bên nhau Mình anh với trái tim đau Còn đâu lời ước, trước sau chung tình! Nguyễn Quang Long Nỗi Nhớ Mùa Đông Hình như hơi gió lạnh về Phố khuya trở mình thao thức Cây bàng trùm khăn đỏ rực Rùng mình se sắt chân qua Có một mùa đông đã xa Tay đan trong bàn tay ấm Bên nhau bước chân chầm chậm Chuyện vui khúc khích giọng cười Biết bao mùa đông qua rồi Lòng vẫn nhớ mùa đông cũ Kỷ niệm một thời hoa đỏ Còn đây góc nhỏ lặng thầm Khẽ gọi mùa đông… mùa đông! Bỗng lòng chợt như muốn khóc Màu sương nào rơi trên tóc Giọt buồn nào đọng khóe mi? Ừ rồi đông sẽ qua đi Rồi một mùa xuân sẽ tới Và một tình xuân vời vợi Cựa mình mặt đất hồi sinh! Liên Hương Mùa Đông Buồn Thế là lại đến mùa đông Lạnh lùng một bóng biết cùng ai đây? Em vui đùa giỡn với mây Lối xưa gió hú có hay tôi buồn Biển khơi sóng vỗ dập dồn Lênh đênh thuyền nhỏ bồn chồn lo âu Chân trời xa tít về đâu? Sao không lên tiếng một câu yên lòng Lúa chiêm xanh ngắt ngoài đồng Thiếu tay em chậm trổ bông mất rồi Khói lam chiều tím lưng đồi Vô tình quên hết nụ cười luyến lưu Đông về giá lạnh đìu hiu Tái tê nhịp bước cô liêu một mình Vắng em chỉ bóng không hình Qua sông bỏ lại chuyện tình dở dang… Trung Dũng Cuộc Gọi Mùa Đông Anh gọi cho em khi ở ngoài kia Bão tuyết nổi lên, gió gào tuyệt vọng Gió cũng cần chăng một tâm hồn nóng Sau những cuồng xoay điên đảo giữa trời? “Lạnh thế này, anh yêu, mình hãy nói ít thôi!” Trạm điện thoại chơ vơ trong hẻm nhỏ Giọng anh đã nhoà đi… Nói câu gì em cũng nghe là “yêu” cả Em áp ống nghe vào má mình, muốn sưởi ấm mùa Đông Em thấy tim đập nhanh, thấy má ửng hồng Thấy mắt long lanh, thấy lòng dịu ngọt Tình yêu bao năm rồi vẫn măng tơ, non nớt Nâng niu suốt đời, anh nhé, vì nhau! Tuyết vẫn ngời lên, sáng suốt đêm thâu Như tình yêu mình suốt đời không ngủ Như trắng trong không bao giờ biết sợ Đêm đen lạnh lùng, sương muối, giá băng… Thụy Anh Đêm Mùa Đông Kìa, bông tuyết đang lượn là, hớn hở Mời gọi ta trong vũ điệu muộn màng Trời buốt giá, có gì mà vui sướng! Ta trót mơ nắng rồi nên đâu thể đa mang! Gió chạy trên mái nhà những bước rền vang Như bước chân những người trời nhảy múa Như có tiếng dàn đồng ca muôn thuở “Ơi, mùa Đông ghê gớm, diệu kỳ!” Rượu cổ tích bọt tràn ly cổ tích Thảm tuyết dày tự phát sáng vào đêm Ánh sáng lạnh mà sao trong trẻo lạ Đôi mắt nhìn chợt hóa dịu dàng thêm Những ai đang say giấc êm đềm Có mơ thấy tuyết vẽ hoa lên cửa sổ? Có rùng mình khẽ trong hơi thở Của mùa Đông bình thản, lạnh lùng? Nước đang kết băng trên khắp mặt sông Vạt rơm khô cuối vụ bỏ trên đồng Sớm mai ra sẽ trùm chăn bông trắng Ấm áp ngủ vùi suốt cả mùa băng… Có những ai bỗng thức giấc, bàng hoàng Đứng bên cửa nghe mơ hồ hạnh phúc Một mình thôi mà ngỡ đời thao thức Vìì bao điều quen thuộc không tên? Bởi vì đêm nên không thể hát lên Bởi vì gió nên không đành tung cửa Lồng ngực nóng vẫn khao khát mở Cho nhỏ nhoi bông tuyết lạnh đậu vào. Thụy Anh Ai Buồn Hơn Ai? Ở bầu trời nào đó ai thao thức đêm dài? Ở một ô cửa sổ… biết ai buồn hơn ai? Ta mất mát cả hai tình yêu còn ở lại Dẫu được thua, tê tái … vẫn hạnh phúc đắng lòng! Em chua chát và anh- buồn dâng trong đáy mắt Ngỡ ngàng giây gặp mặt… mà lòng tắt lửa lòng! Trong em là mùa đông trong anh là hoang vắng Trái tim giờ đắng lặng… biết ai buồn hơn ai? Vũ Thị Minh Nguyệt Anh Còn Cho Em Một mùa thu ẩm ướt Những ngày mưa áp thấp Trăng cóng trên đỉnh trời Đừng trách em nữa Anh! Em thấy mình lạnh toát Đêm, ngày vỡ trên môi Sao mãi mình chưa gặp? Thôi thì là số phận Thôi thì là cơ duyên Vì sao em yêu Anh? Vì đâu em một mình? … Đêm mùa đông năm trước Em đã đi tìm Anh Có phải tại mùa đông Hay Anh – là giá lạnh? Lại sắp đông ập đến Hay là đông đã về Em hỏi rồi em đi Lời đắng như hạnh phúc Đường chỉ tay chồng chéo Số phận – một trận đồ Khói, bụi, mắt đau rát Bời bời lá, gió rụng Đường đi trong ánh nước… Nếu Anh còn yêu em… Vi Thùy Linh Anh Còn Nhớ Hay Là Đã Quên Anh còn nhớ mùa đông Hàng cây mong chờ nắng Ngàn lá nằm im lặng Run rẩy trên cành cao Anh còn nhớ mùa đông Thấy từng ngày thật ngắn Guốc khua trên phố vắng Âm thầm ngàn mưa bay Nhặt hơi ấm bàn tay Qua từng hơi gió thổi Sao gió hoài đắm đuối Gọi mưa về gió ơi Bao thương nhớ bồi hồi Khi ngày xuân bỏ phố Khi ngày xuân đã lỡ Lời hẹn đếm ngàn sao Lời hẹn ta bên nhau Cung đàn ngân nga phím Hoàng hôn buông mầu tím Mắt trong veo mơ đầu Lời hẹn rồi mai sau…. Thu Phong Thơ tình mùa đông lãng mạn, ngọt ngào Nỗi nhớ mùa đông – Tùng Trần Đông đã về trên từng con phố nhỏ Lạnh vai gầy..anh chợt ngó mông lung Mùa đông xưa ta sánh bước đi cùng Nhưng đông này..anh lạnh lùng đơn lẻ Giờ nơi đâu..người yêu xưa nhỏ bé..? Nhớ em nhiều..anh khoé mắt lệ cay Bước một mình trên phố vắng chiều nay Lối đi xưa bổng dài thêm nỗi nhớ Lạc mất nhau khiến lòng anh trăn trở Giờ phương nào..em có nhớ anh không..? Có khi nào..nhớ kỷ niệm mùa đông Hay hạnh phúc bên chồng trong êm ấm..?? Sao thời gian cứ mãi trôi chầm chậm Để đêm về..lệ ướt đẫm bờ môi Đông đã sang nhưng phố vắng em rồi Chợt tim anh…bồi hồi bao kỷ niệm Nhớ đến em..anh nghe hồn tắt lịm Mất nhau rồi biết tìm ở nơi đâu..?? Anh đớn đau vỡ giấc mộng ban đầu Để đông sang..anh đơn sầu..cô lẻ…!! Đêm đông hoài niệm – Thiên Gia Bảo Anh nghe nói gió mùa về em ạ Em có buồn vì mình vắng nhau không Chiếc khăn gió che chở cả mùa đông Chỉ một phút nặng lòng đem vứt bỏ… Chắc bây giờ ở phương trời xa đó Đã có người thắp lửa sưởi trái tim Đâu cần anh mà trông ngóng mong tìm Thứ đã cũ của một thời xa vắng… Khi tâm hồn như dòng sông phẳng lặng Ái ân chìm xuống tận đáy đại dương Đông có mang băng giá cũng vô thường Bởi trái tim đâu còn niềm cảm xúc… Phải cố quên đi những gì đã mất Để niềm đau như cơn gió thoảng buồn Cuộc sống mới có lẽ sẽ vui hơn Khi tình yêu chẳng còn là tất cả… Em ấm êm bên một người xa lạ Anh cũng đành chấp nhận bị lãng quên Phận kiếp chẳng cho hai đứa nên duyên Thì chúc em muôn đời luôn hạnh phúc… Nếu đau thương làm anh thêm nghị lực Sống vững vàng bước tiếp đến ngày mai Vùi chôn đi xóa bỏ những u hoài Hãy xem như mình chưa từng…em nhé… Rồi anh cũng phải đứng lên mạnh mẽ Trút muộn phiền đối diện với chính anh Nam tử hán không được quá lụy tình Khi người ta đã thay lòng đổi dạ. Đông về xa em – Đức Trung Đêm qua gió lạnh tràn về Đơn côi gối chiếc tái tê trong lòng Giờ này em có biết không? Thu tàn sắp hết mùa đông bắt đầu Sao mình cứ mãi xa nhau? Để tim khắc khoải nỗi sầu tâm can Chia ly thương nhớ vô vàn Tình như con sóng nát tan trong lòng” Bao nhiêu mộng ước chờ mong Đừng làm phai nhạt má hồng nghe em? Anh nằm thao thức trong đêm Nhớ bao kỷ niệm êm đềm biết không? Tình yêu như ngọn lửa hồng Sẽ luôn sưởi ấm mùa đông lạnh lùng. Mùa đông về – Lê Hoàng Trời se lạnh gió vờn len lỏi Lòng tái tê nhoi nhói lặng buồn Mưa chiều xối xả …mưa tuôn Đìu hiu quán nhỏ …cõi hồn chênh chao ! Ôm nỗi nhớ.. hai đầu biền biệt Cách dặm trường da diết khôn nguôi Ước gì cơn gió lả lơi Dập dìu đưa lối quyện môi ấm nồng Nhỏ yêu dấu ! Mùa đông lặng lẽ Qua trước thềm quạnh quẽ nhớ nhau Lòng anh một nỗi âu sầu Âm thầm gửi đến nhỏ câu chân tình. Nhỏ yêu hỡi ! mông mênh nỗi nhớ Trái tim hồng một thuở khát khao Giờ đây thấp thỏm thét gào Quặn lòng tha thiết tình trao vẹn thề . Ôi não nuột ! Sơn khê cách trở Ở hai đầu nổi nhớ xót xa Tình duyên nguyện thắm mặn mà Dẫu lòng cách biệt thiết tha chẳng sờn. Phố Mùa Đông – Toàn Tâm Hòa Phố trở mình ngơ ngác sáng hôm nay Có mùa Đông vừa qua đây bất chợt Chút hương thu còn bên đời yếu ớt Chiếc lá vàng cũng đã bớt lao xao Phố nghiêng mình đón cái lạnh Đông trao Trời bảng lảng một màu sương buốt giá Em bơ vơ bên hàng cây trụi lá Thấy xao lòng một chút lạ… chút quen Phố buồn tênh trong nỗi nhớ đan len Lời tạ từ Mùa Thu chưa kịp nói Gió heo may cũng ra đi rất vội Đông về rồi gió đông bắc theo sang Phố sáng nay lòng chợt thấy mênh mang Có mùa Đông đang vội vàng gõ cửa Và mang theo bao nỗi niềm chất chứa Chợt nhớ về một lời hứa xa xôi Đông đã về… em có đến bên tôi? Xem thêm Thơ về bạn thân Thơ Phật dạy Thơ tình mùa đông 1 Bài thơ tình tôi viết giữa đêm đông Vào khoảng trống đầy mông lung lạnh giá Câu yêu thương lạc trên miền đất lạ Chẳng đến được người đã qúa xa xôi ? Muốn gửi về đâu tha thiết đôi lời Tôi chỉ biết nhìn sương trời giăng trắng Tìm ánh sao đông trên dòng sông lặng Lạnh tiếng thở dài sầu lắng tâm tư Đông đã về se sắt những trang thơ Tình đã mất, cả đời mơ nuối tiếc Còn lại thôi chút ân tình cách biệt Rầu rĩ cuộc đời, oán kiếp đơn côi Bài thơ tình tôi đang viết cho tôi Cơn gió lạnh cuốn rời xa mơ ước Đến nơi nao nếu người em thấy được Xin hãy động lòng, dừng bước tâm giao Tôi vẫn yêu em như những ngày nào Nghe ký ức thường dâng trào khao khát Hoài niệm tiếng yêu làm sao lạnh nhạt ? Nhung nhớ tràn đầy, Đông hát ai nghe ? Từ độ em đi tâm trí nặng nề Thơ tôi viết em đâu hề xao xuyến Như dòng sông nước vẫn xuôi về biển Thương nhớ dụm dành… lại tiễn ra khơi Sửa soạn cho mùa đông Một chút gió đêm nay cho đủ rét Những đường thơm thôi lá cũng đừng vàng Ở trên sao sáng để em sang Đôi cánh lớn đáp qua lòng cửa mở Hương của cỏ và độ nồng hơi thở Sẽ lên cao làm lửa ở trong hồn Như que diêm phải cháy những đầu hôm Cho sợi khói thản nhiên vào đôi mắt Đừng vội biết vì sao mà ngơ ngác Khi tôi về vầng trán cũng mưa bay Đừng vội đau, dù khẽ, ở bàn tay Khi trí nhớ vẫn còn nguyên tha thiết Mùa dông tới làm sao em biết Những hàng cây trở gió đến lạnh lùng Chắc buổi chiều mái tóc cũng mưa giông Đường đi học thênh thang loài mây rớt Và buồn tự ngàn xưa đâu đã hết Khi vô tình gọi lại tuổi tên người Tuổi mười lăm, tên đẹp tựa chiều phai Hồn vắng lặng mà nghe như đã khắp Một chút núi của bầu trời xa tắp Soi bóng về thềm cửa cũ màu xanh Em có nghe rất khẽ ở bên mình Sương mới rụng về hồn lơ lửng cánh Một chút gió cho đêm nay vừa lạnh Tôi bắt đầu sửa soạn đón mùa đông Em có nghe lửa ấm ở trong lòng Hương lạ chết, và cây kia rũ xuống Thơ tình mùa đông 2 Muốn gửi tới em thật nhiều trong đêm giá Mỗi vần thơ tựa sóng cả trào dâng Đêm có buồn tình biết có hay không ? Anh chỉ thấy một lòng yêu em mãi. Gửi về Em dáng chiều trôi chầm chậm Khói Sương rơi giăng trắng nỗi niềm tư Xe lạnh lòng làm nỗi nhớ âm u Đêm dần xuống chiều dường thêm lưu luyến Gửi về em niềm thương trong gió quyện Mang tâm tư bao xao xuyến nghẹn ngào Khóm Trúc reo mình cùng gió lao xao Nghe cảm xúc thầm dâng trào rung động Gửi về em cả trời mơ mở rộng Ôm yêu thương ,ôm niềm nhớ vô trong Khát vọng nào ôm mãi nỗi chờ mong Ôm hình bóng ôm em vòng tay ấm Gửi về em dáng chiều trôi rất đậm Cả không gian bưng phủ kín nhớ thương Căn phòng buồn ăm ắp những vấn vương Đầy ứ đọng bốn bức tường lạnh lẽo Gửi về em niềm vui buồn đan chéo Như mây bay, nhờ gió thổi vu vơ Gió mơn man niềm thương nhớ mong chờ Mây hờ hững,hững hờ trôi không bến Gửi về em những tâm tình chợt đến Máu rồn sôi,ứ nghẹn nhói con tim Hạnh phúc dâng trào thổn thức đêm đêm Ôi khao khát,khát em men tình ái Gửi về em một tình yêu mãi mãi Như dòng sông đầy ắp bốn mùa thương Như cuộc đời vẫn tha thiết uyên ương Như bờ cát vấn vương người in dấu Gửi về em khát khao hằng nung nấu Cho Đông qua, Xuân,Hạ tới Thu về Em yêu ơi niềm mơ ước đam mê Tình vĩnh cửu vẫn không hề đổi khác Gửi về em một con tim mộc mạc Một đơn xơ,một cảm xúc chân tình Một linh hồn một ngọn nến lung linh Một niềm nhớ một bóng hình hơi ấm Gửi về em nụ hôn nồng sâu đậm In bờ môi,in ánh mắt nụ cười In ngọt ngào in giọt lệ tan rơi In cảm giác in bồi hồi ngây ngất Gửi về em mối tình anh rất thật Rất thật lòng và rất đỗi yêu em! Thơ tình mùa đông 3 Mùa Đông này anh sẽ đến bên em, ở trọn 90 hôm không đêm nào bỏ vắng, ngày đi làm, tối tắm xong mang tặng, tất cả thân này em sở hữu hết mùa Đông. Không như xưa em chỉ ngắm lửa hồng, rét thấu xương khi mỗi mùa Đông tới, càng yêu anh em càng chờ càng đợi, càng lạnh lòng dù cạnh lửa than khô. Thôi từ nay anh gác bỏ cơ đồ, về bên em cho Đông dài bớt rét, để tình yêu hai ta bùng khét lẹt, trả nợ bao ngày em nhóm lửa nướng tim. Anh sẽ về ngay để em khỏi phải tìm, khỏi phải lo dập dình bên hàng xóm, đông năm nay em cứ sử dụng anh cho đến khi quắt khọm, anh sẵn bằng lòng bù cái thiệt em xưa. Không biết năm nay trời rét nặng hay vừa, có tuyết kèm theo hay chỉ là gió buốt, dù rét sâu anh thề không hề tuột, ôm chặt cả người từ chán xuống gót chân em. Đông năm nay em sẽ hết bõ bèm, có anh về cùng em chia hơi lạnh, kể từ nay Đông về anh không tránh, ấp ủ hết mùa tan rét mới lại đi. Một chiều đông Chiều nay một chiều đông Nghe thèm giọt nắng hồng Thèm một vòng tay ấm Cho đời bớt mênh mông Người ơi đông bên nớ Có nhiều tuyết rơi không Bên ni đông không tuyết Chỉ bão tuyết trong lòng Nhớ về đông năm ấy Tuyết trắng phủ đầy cây Trắng như màu áo cưới Môi mắt nhìn đắm say Rồi mùa đông lại sang Cuộc tình lỡ, tan hoang Tuyết vẫn trắng đầy lối Trắng, như màu áo tang Chiều nay một chiều đông Dù có giọt nắng hồng Dù có vòng tay ấm Vẫn nghe buồn mênh mông Chiều nay, một chiều đông .. Mùa đông xa nhau “Trời lạnh rồi, mặc thêm áo nghe em. Gió thổi nhiều, nhớ quàng khăn kín cổ. Trời sương giá, đeo găng cho khỏi buốt. Mùa đông dài, sẽ lạnh giấc mơ quen. Trời lạnh rồi, nơi ấy có buồn không? Chiều vội vã nắng chưa vàng đã tắt… Lời ngọt ngào lời chưa trao đã mất. Mùa đông về em có lạnh lắm không? Ở bên này trời vừa mới vào đông. Nửa trời kia trời lại trong mùa nắng. Chẳng ai nhớ, chẳng ai còn muốn nhớ. Bởi mùa nào gió cũng lạnh như nhau…” Thơ mùa đông cho những người con xa nhà BÀI THƠ ÁO LEN CỦA MẸ Tác giả Đặng Minh Mai Mùa đông lạnh giá đến rồi Con nhìn áo mẹ bồi hồi đớn đau Sợi len nay vẫn thẫm màu Mẹ yêu khuất bóng đã lâu chẳng về Nghẹn lòng tim buốt tái tê Hôn lên áo mẹ tràn trề lệ rơi Ngày xưa đông đến ngập trời Mẹ nhường áo ấm miệng thời hát ru Đêm về gió bấc vù vù Thổi tung phên cửa mịt mù gió đông Củi khô mẹ thắp lửa hồng Sưởi cho con ấm say nồng giấc mơ Cởi thêm tấm áo đơn sơ Đắp cho con với vô bờ yêu thương Mẹ chăm con suốt đêm trường Chở che gió lạnh khỏi vương con mình Đêm nay đông lạnh dập dình Tìm đâu thấy mẹ bóng hình năm nao? Ôm ghì chiếc áo thuở nào Con tìm hơi ấm…nghẹn ngào…mẹ ơi!!! MÙA ĐÔNG NHỚ NHÀ Mẹ ơi! đông đã về rồi Quê nhà mẹ nhớ đắp chăn ấm người Thương con mẹ nhớ hay cười Cho con ấm áp xứ người mẹ nha! Thương cha thương mẹ nhất là Bờ vai cha đã dãi dầu gió mưa Thương mẹ những buổi sớm trưa Mong con nơi ấy bấy lâu chưa về Ân cha, nghĩa mẹ, làng quê Con luôn ghi nhớ trong lòng mẹ ơi “Công cha nghĩa mẹ bằng trời” Con luôn ghi nhớ những lời mẹ răng Rằng con cố gắng học hành Sao cho xứng với lưng cha mẹ còng Mẹ ơi! đau xót trong lòng Làm sao đáp nổi ân trời, biển xanh Ba năm dưới đất Sài Thành Ba năm đèn vở, thắm bao vị đời Cuộc đời chua lắm mẹ ơi! Không như trái ngọt mẹ dành cho con. Đêm nay mẹ ngủ giấc tròn Hay còn thau thức vì con xa nhà Mẹ ơi! con cũng nhớ nhà Nhớ cha, nhớ mẹ lòng con nghẹn ngào Màn đêm buông xuống lúc nào Để cơn gió thổi đông về lạnh vai Tương lai con vẫn còn dài Nên con cố gắng miệt mài ngày đêm Lá rơi lặng lẽ bên thềm Làm con thao thức nghĩ về mẹ cha Mùa đông hãy sớm đi qua Để cho giấc ngủ mẹ cha được tròn Mẹ ơi con vẫn là con Dù cho đông giá hay đời nhạt con Bởi vì con biết vẫn còn Vòng tay cha mẹ bao la biển trời Dù đi khắp bốn phương trời Con sẽ trở về tay mẹ tay cha Cùng nhau xum họp cả nhà Cùng nhau chia sẽ buồn vui cuộc đời. BÀI THƠ CHIẾC ÁO LEN Tác giả Tịnh Lộc Ôm chiếc áo bằng len đỏ sẫm Lệ lăn dài môi ngậm xót xa Cuối thu mẹ tặng làm quà Mong con ấm áp khi qua xứ người Mùa đông chớm tuyết phơi ngọn cỏ Nắng nhạt màu để gió lạnh tung Xa quê cực khổ muôn trùng Khoác lên áo mẹ chẳng mong ước nhiều Không tin tức bao nhiêu năm lẻ Con trở về bóng mẹ khuất mây Thứ tha kẻ bất hiếu này Vì đi biệt xứ ước thay phận mình Ôm chiếc áo buồn quanh ân hận Nấc nghẹn ngào lạnh quấn con tim Đông về gió bấc nhiều thêm Ôm hoài chiếc áo con tìm mẹ yêu. ĐÔNG VỀ NHỚ MẸ Tác giả Trương Thị Anh Thầm thì thu đã nhẹ trôi Gió se se lạnh đây rồi đông sang Mây mù che phủ nắng vàng Mặt hồ phẳng lặng ngỡ ngàng thu qua Đông về bàng đỏ sắc hoa Thoảng thơm ngô nướng cho ta nhớ về Đông xưa khi còn ở quê Thương mẹ xuống cấy tái tê cõi lòng Áo tơi che tấm lưng còng Nào đâu lưng kín gió lồng lao xao Đông về nhớ mẹ nôn nao Mưa phùn xuống cấy con nào có quên Bây giờ mẹ đã quy tiên Sáng nay mưa lạnh nhớ miền quê xưa Rét run mẹ vẫn cày bừa Cho con, cho cháu đông xưa no lòng Lớn lên con hiểu đục trong Đông xưa có mẹ ấm nồng tình thân. THƯƠNG MẸ ĐÊM ĐÔNG Tác giả Đặng Minh Mai Đêm đông lạnh con nằm thao thức Thương mẹ nhiều day dứt tim con Sương đêm rơi ướt lối mòn Cánh đồng hoang vắng mẹ con đang nằm Gió đông bắc lạnh căm giá buốt Thổi từng hồi thắt ruột tím gan Xót xa lệ chảy thành hàng Bởi con thương mẹ suối vàng lạnh hơn Con thương mẹ cô đơn, thương lắm! Nấm mồ xanh xanh thắm một màu Nắng mưa sương gió dãi dầu Mùa đông lạnh lẽo kiếm đâu chăn mền Con lặng lẽ nhìn thềm sương rớt Gió vô tình từng đợt vút qua Nghẹn lòng đếm giọt sương sa Đêm đông thương mẹ…khóc oà…mẹ ơi! ĐÔNG VỀ NHỚ MẸ Thơ Đăng Vinh Trần Nơi con ở hai mùa mưa, nắng, Thương miền quê đêm vắng đông về. Mẹ già, gió lạnh tái tê Nhớ con lớn, bé xa quê, nơi nào ! Nỗi cách trở lòng bao sầu não , Phận làm con sóng bão tình thương. Nơi xa cách trở dặm trường Hướng về quê mẹ lòng thương vô bờ. Trong xa cách luôn mơ thầm ước, Chốn quê nhà mẹ được ấm êm. Đêm đêm gió rét qua thềm Mẹ yên giấc ngủ êm đềm, bớt lo. KÝ ỨC MÙA ĐÔNG Tác giả Diệp Ly Mùa đông ấy mẹ ngồi bên bếp lửa Củ khoai lùi hớn hở mắt trẻ thơ Làn khói bay hòa quyện dưới sương mờ Cha hắng giọng ngâm nga câu lục bát. Mùa đông ấy có mây bay bàng bạc Ánh mắt bà thấp thoáng bóng thời gian Chân trời xa hiu hắt chút nắng vàng Chiều dần xuống miên man vùng ký ức. Mùa đông ấy theo ngày xanh đi mất Dư ảnh còn lẩn khuất những đêm mơ Làn bụi mờ giăng kín lối về xưa Để ngày tháng ngẩn ngơ màu kỷ niệm. Mùa đông ấy trong gió mây ẩn hiện Tim nồng nàn hoài niệm khoãng trời thơ Đông lạnh buồn cây cỏ cũng xơ rơ Tìm quanh quẩn giấc mơ miền cổ tích. Thơ về mùa đông chế Xin trời bớt lạnh Thơ Viết Minh Hôm nay lạnh sáu độ C Trùm chăn cố nhịn… bị mê tè dầm Nước ra xối xả ầm ầm… Chăn, ga, chiếu, đệm ướt thâm mịa rồi. Làm sao lạnh thế hả Trời Khổ thân cho cái thằng tôi lúc này Bây giờ biết lấy gì thay Làm sao hết được mùi này ông ơi Ông thì cũng quá dở hơi Cứ cậy làm Trời… để lạnh thế sao? Hãy cho chút ấm đi nào Dân tình chịu lạnh, lẽ nào không thương? Mọi người mãi nằm trên giường Nhiều ông quá mệt bởi tương nhiệt tình. Xin Trời thương xớt chúng sinh Đừng để giá lạnh… điêu linh cõi trần. Rét quá nó trốn mất Thơ Minh Toàn Rét quá nó trốn mất Tìm mãi chẳng thấy đâu Rờ dẫm một hồi lâu Trốn đâu mà không thấy Gọi điện cho bà vợ Bán hàng ở ngoài chợ Em ơi về mà xem Rét quá nó trốn đâu Anh tìm lâu không thấy Bà vợ lại cười khẩy Cứ để đấy em tìm Dù nó có bị chìm Em cũng tìm bằng được Để cuối buổi tan chợ Em về sẽ tìm cho Ở nhà đừng có lo Không giờ … Đêm sẽ thấy Quả nhiên là như vậy Khi đêm về lúc lâu Bên nhau chao hơi ấm Sóng tình lại trào dâng Long lanh trong ánh mắt Ngọt ngào làn môi thương Vòng tay thêm xiết chặt Vợ thì thầm bên tai Anh ơi em lại thấy Nó về rồi đấy anh Tình vợ chồng thêm xanh Dù mái đầu điểm bạc. Bài thơ viết về cái rét Thơ Chiều Tím Hôm nay miền Bắc rét ghê Tay chân tê lạnh bốn bề gió lay Mũ len, quần tất, áo giầy Trang bị như thể cưỡi mây Thiên Hà ! Lạng Sơn, Yên Bái, Bắc Qua Sa pa tuyết trắng ngỡ là châu Âu Cuối đông đâu phải mùa Ngâu Mưa rơi buốt lạnh, tim sầu héo hon ! Tình anh xa cách mỏi mòn Mình em lạnh lẽo gối buông hững hờ Vẫn luôn nồng ấm lời thơ Để hương tình mãi bến mơ ngập lòng ! Tình em vẫn mãi chờ mong Vòng tay choàng ấm đêm đông mỗi ngày Thủy chung như nắng cùng mây Anh về băng giá tan ngay từng giờ! Rét nữa tôi toi Thơ Lệ Hằng Trời ơi! Ông tạnh mưa đi Ông cho tí nắng không thì…tôi toi Rét gì rét quá đi thôi Rúc trong chăn mãi chẳng rời nổi ra Rét chẳng muốn ra khỏi nhà Chân tay tê cóng, mồm va vào mồm Rét chẳng muốn nấu cả cơm Chăn ba bẩy độ cần cơm làm gì? Rét gì mà rét quá đi Ông mau mau nắng không thì tôi…toi! Tổng hợp thơ mùa đông hay 1. Đông chờ Có những khi trong lòng thấy trống vắng Tự hỏi lòng, có còn nhớ anh không! Nhớ nhung sao cứ trống trải trong lòng Hay bởi vì chờ anh trong vô vọng Trời vào đông gió lùa qua bến mộng Lạnh trong tim, hay lạnh chốn cô phòng Mang dấu yêu gởi vào khoảng hư không Để chờ mong trải dài theo năm tháng Em không muốn đưa anh vào dĩ vãng Vì tình em đã trao hết anh rồi Dù duyên mình có cách trở đôi nơi Nhưng tình em, trao anh rồi anh nhé! Tác giả Khuyết danh 2. Đêm đông Đông về rồi mà anh ở nơi đâu Để cho em ôm nỗi sầu mong nhớ Đêm thao thức suốt canh trường trăn trở Đẫm mặn môi tim nức nở nghẹn ngào Đông đã về chẳng còn nắng hanh hao Đường khuya vắng trăng sao mây che khuất Đợi chờ anh mỗi ngày như thường nhật Đắng cay lòng thực chất anh đã quên Đông về rồi mà chẳng ở kề bên Được anh ôm hôn lên đôi má thắm Đã nguyện ước cùng thêu hoa dệt gấm Đành lòng thôi lệ đẫm mắt nhạt nhòa Đông về rồi cải vẫn trổ đầy hoa Đem giá lạnh buốt da mà đến vội Đừng hờn trách em đây lòng nông nỗi Đôi chúng mình hai lối chẳng trọn duyên! Tác giả Khuyết danh 3. Lạnh Lạnh rồi anh, em nhớ lắm bàn tay Anh ủ ấm cho những ngày đông giá Suốt mùa đông ta bên nhau vội vã Nhưng giận hờn nay tất tả trôi xa Đông về rồi em nhớ quá anh ơi Chân lẻ bước về cuối trời buốt giá Cơn mưa khuya rủ nhau về tất tả Còn lại gì em trống vắng ngày qua Em nhớ mùa đông năm ấy đôi ta Gió vẫn quất liên hồi cây mệt lả Hạnh phúc bên anh giờ chia đôi ngả Lạnh bàn tay buốt giá quá anh à. Tác giả Khuyết danh 4. Nỗi nhớ mùa đông Một thoáng đông về lạnh thấu xương Mình em thao thức suốt canh trường Hỏi ai còn nhớ người trong mộng Hay đã lãng quên mọi ngả đường Tuyết trắng phủ đầy trong bóng tối Mà cõi lòng em vẫn nặng vương Vẫn đợi người xưa hoài chẳng tới Lạnh thấu tim em suốt canh trường. Tác giả Trần Thị Trúc Mai 5. Đông sang Mới tháng mười đông đã đến rồi chăng? Sao cái rét đã về trên phố vắng Mình thương nhau mấy mùa thu thầm lặng Mấy độ heo may nghiêng nắng hắt qua thềm Nay em về nơi phố cũ thân quen Nơi dấu in bàn chân mình hò hẹn Chiều nắng loang trên mặt hồ xao xuyến Chiếc lá nhẹ nhàng rơi xuống tiễn mùa thu Đông về rồi để ai cứ ngẩn ngơ Bông hồng thắm đang chờ người đến hái Chút hương yêu cứ dịu dàng hoang hoải Trong vườn tình nỗi nhớ mãi cuồng si Em cứ níu cho mùa thu mải mê Vì sợ anh chưa kịp về nơi hẹn Mỗi độ trăng tròn nhẩm ngón tay em đếm Mong đến ngày chim én báo xuân sang. Tác giả Hương mrs – le 6. Giấc mơ mùa đông Vài chiếc lá cuối thu còn thổn thức Bấc phong trần rạo rực bước ngang qua Thảo nguyên xanh sương trải thảm hiền hoà Mây ngơ ngẩn ngắm sao sa vừa sáng Vầng trăng khuyết đâu vơi hồn lãng mạn Thi sĩ tìm bầu bạn với Hằng Nga Lạ lùng thay không rượu cũng không trà Sao chếnh choáng hồn ta nghiêng ngã vậy? Em như vị thiên thần ôi lộng lẫy Đến cùng anh khơi dậy những nồng nàn Gieo nụ tình trải khắp đất hồng hoang Vườn yêu trổ rộn ràng muôn hoa ái Thời gian hỡi! Làm ơn ngưng đọng lại Thiên thần ơi! Ta ngây dại mất rồi Đây nụ cười, ánh mắt cả bờ môi Kia nhịp đập bồi hồi lưu luyến mộng Nắng rón rén vào rèm thưa lay động Ta mỉm cười khát vọng hãy còn vương Tình xa ơi! Như thế đủ thiên đường Đông này ấm người thương em có biết? Tác giả Khuyết danh 7. Mùa Đông Anh giấu gì đôi mắt lạnh lùng anh Trời rét mướt gió đông về gọi cửa Hàng cây lạnh cánh tay trần trụi lá Như tình anh không áo lúc đông sang Anh giấu gì vạt nắng sớm đi hoang Chiều nắng tắt mây mờ xa mưa phủ Phố chong đèn ly cà phê lạc lõng Khúc tình buồn đôi mắt lúc nhìn em Anh lặng thầm như sỏi đá bước quen Bàn chân mỏng vết thương mềm còn nóng Nghe trái tim tương tư theo nhịp đập Sợ dại khờ nên em chút cô liêu Anh giấu gì bên men rượu đìu hiu Khói thuốc đắng nên bao lần rũ rượi Hãy mỉm cười cùng mùa đông xuống phố Em đang chờ… nơi ấy một lời yêu! Tác giả Hồ Xuân Thu 8. Giận Mùa Đông Nghĩ đến mùa đông… giận lắm rồi! Để sầu héo hắt cả muôn nơi Bâng khuâng nỗi nhớ giăng đầy ngõ Khắc khoải niềm thương phủ ngập trời Chín đợi mười mong cay khóe mắt Trăm chờ ngàn ước xót bờ môi Đi trong buốt lạnh màu hoa tuyết Chợt thấy tủi hờn phận cút côi. Tác giả Đỗ Mỹ Loan 9. Phố Mùa Đông Phố trở mình ngơ ngác sáng hôm nay Có mùa đông vừa qua đây bất chợt Chút hương thu còn bên đời yếu ớt Chiếc lá vàng cũng đã bớt lao xao Phố nghiêng mình đón cái lạnh đông trao Trời bảng lảng một màu sương buốt giá Em bơ vơ bên hàng cây trụi lá Thấy xao lòng một chút lạ… chút quen Phố buồn tênh trong nỗi nhớ đan len Lời tạ từ mùa thu chưa kịp nói Gió heo may cũng ra đi rất vội Đông về rồi gió đông bắc theo sang Phố sáng nay lòng chợt thấy mênh mang Có mùa đông đang vội vàng gõ cửa Và mang theo bao nỗi niềm chất chứa Chợt nhớ về một lời hứa xa xôi Đông đã về… em có đến bên tôi? Tác giả Toàn Tâm Hòa 10. Mùa Đông Buồn Thế là lại đến mùa đông Lạnh lùng một bóng biết cùng ai đây? Em vui đùa giỡn với mây Lối xưa gió hú có hay tôi buồn Biển khơi sóng vỗ dập dồn Lênh đênh thuyền nhỏ bồn chồn lo âu Chân trời xa tít về đâu? Sao không lên tiếng một câu yên lòng Lúa chiêm xanh ngắt ngoài đồng Thiếu tay em chậm trổ bông mất rồi Khói lam chiều tím lưng đồi Vô tình quên hết nụ cười luyến lưu Đông về giá lạnh đìu hiu Tái tê nhịp bước cô liêu một mình Vắng em chỉ bóng không hình Qua sông bỏ lại chuyện tình dở dang. Xem thêm Thơ mùa hè Thơ về mưa Tác giả Trung Dũng Dáng Đông – Huỳnh Minh Nhật Độ cuối tháng trời như không nắng nữa Kẻ ra đi chẳng biết ước mơ gì!? Em quên mất nụ cười em là nắng Hay vô tình cứ thế đến rồi đi? Chiều lạnh lẽo hoàng hôn buông vào tối Bởi thiếu em mùa vắng những hoa vàng Ta thờ thẫn lang thang sầu ly biệt Bước mệt nhoài tim gánh nặng hành trang Mây vần vũ khuya dài như nỗi nhớ Nửa trăng gầy gom bóng tưới đêm thâu Ai dám bảo mùa đông như sỏi đá? Sao đêm nay trăng ướt dưới chân cầu? Chạnh lòng nhớ hồn ai trong khói thuốc Khô tâm tư băng giá phủ trong lòng Đêm rơi vỡ những bước buồn vô tận Gió giật mình, đứng khóc giữa mênh mông… Nỗi nhớ mùa đông – Tùng Trần Đông đã về trên từng con phố nhỏ Lạnh vai gầy..anh chợt ngó mông lung Mùa đông xưa ta sánh bước đi cùng Nhưng đông này..anh lạnh lùng đơn lẻ Giờ nơi đâu..người yêu xưa nhỏ bé..? Nhớ em nhiều..anh khoé mắt lệ cay Bước một mình trên phố vắng chiều nay Lối đi xưa bổng dài thêm nỗi nhớ Lạc mất nhau khiến lòng anh trăn trở Giờ phương nào..em có nhớ anh không..? Có khi nào..nhớ kỷ niệm mùa đông Hay hạnh phúc bên chồng trong êm ấm..?? Sao thời gian cứ mãi trôi chầm chậm Để đêm về..lệ ướt đẫm bờ môi Đông đã sang nhưng phố vắng em rồi Chợt tim anh…bồi hồi bao kỷ niệm Nhớ đến em..anh nghe hồn tắt lịm Mất nhau rồi biết tìm ở nơi đâu..?? Anh đớn đau vỡ giấc mộng ban đầu Để đông sang..anh đơn sầu..cô lẻ…!! Đông về xa em – Đức Trung Đêm qua gió lạnh tràn về Đơn côi gối chiếc tái tê trong lòng Giờ này em có biết không? Thu tàn sắp hết mùa đông bắt đầu Sao mình cứ mãi xa nhau? Để tim khắc khoải nỗi sầu tâm can Chia ly thương nhớ vô vàn Tình như con sóng nát tan trong lòng” Bao nhiêu mộng ước chờ mong Đừng làm phai nhạt má hồng nghe em? Anh nằm thao thức trong đêm Nhớ bao kỷ niệm êm đềm biết không? Tình yêu như ngọn lửa hồng Sẽ luôn sưởi ấm mùa đông lạnh lùng. Mùa đông về – Lê Hoàng Trời se lạnh gió vờn len lỏi Lòng tái tê nhoi nhói lặng buồn Mưa chiều xối xả …mưa tuôn Đìu hiu quán nhỏ …cõi hồn chênh chao ! Ôm nỗi nhớ.. hai đầu biền biệt Cách dặm trường da diết khôn nguôi Ước gì cơn gió lả lơi Dập dìu đưa lối quyện môi ấm nồng Nhỏ yêu dấu ! Mùa đông lặng lẽ Qua trước thềm quạnh quẽ nhớ nhau Lòng anh một nỗi âu sầu Âm thầm gửi đến nhỏ câu chân tình. Nhỏ yêu hỡi ! mông mênh nỗi nhớ Trái tim hồng một thuở khát khao Giờ đây thấp thỏm thét gào Quặn lòng tha thiết tình trao vẹn thề . Ôi não nuột ! Sơn khê cách trở Ở hai đầu nổi nhớ xót xa Tình duyên nguyện thắm mặn mà Dẫu lòng cách biệt thiết tha chẳng sờn. Phố Mùa Đông – Toàn Tâm Hòa Phố trở mình ngơ ngác sáng hôm nay Có mùa Đông vừa qua đây bất chợt Chút hương thu còn bên đời yếu ớt Chiếc lá vàng cũng đã bớt lao xao Phố nghiêng mình đón cái lạnh Đông trao Trời bảng lảng một màu sương buốt giá Em bơ vơ bên hàng cây trụi lá Thấy xao lòng một chút lạ… chút quen Phố buồn tênh trong nỗi nhớ đan len Lời tạ từ Mùa Thu chưa kịp nói Gió heo may cũng ra đi rất vội Đông về rồi gió đông bắc theo sang Phố sáng nay lòng chợt thấy mênh mang Có mùa Đông đang vội vàng gõ cửa Và mang theo bao nỗi niềm chất chứa Chợt nhớ về một lời hứa xa xôi Đông đã về… em có đến bên tôi? Bài thơ TRĂN TRỞ BUỔI ĐÔNG VỀ Thơ Hoàng Minh Tuấn Thu đi đông đến quả là buồn Ngõ phố chiều mưa nặng hạt hơn Lạnh giá heo may trên lối cũ Vắng em giấc ngủ chẳng say nồng Nặng lòng nỗi nhớ ngày xưa đó Trăn trở từng đêm mãi ngóng trông Ngày ấy em đi thu cũng khóc Đông về gọi lại nhớ cùng mong Em ở phương xa hỏi có về Anh chờ anh đợi ở trong quê Thu đi đông lại đâu cần biết Chỉ bóng hình ai mãi khắc ghi Muôn thuở tàn thu đông sẽ tới Ngàn năm thương nhớ sẽ quay về Nay thu đã hết đông trở lại Đừng để tình ta lạnh tái tê Hà Nội, 1/11/2019 Bài thơ NHỮNG NGÀY MÙA ĐÔNG. Mùa đông rồi anh được nghỉ phép không Gió lạnh thổi qua căn phòng giá buốt Trái sấu cuối mùa đêm qua rụng nốt Mưa hồi chiều mái dột chẳng ai che. Gian bếp nhỏ anh sửa những ngày hè Mùa đông về chẳng thể nào bớt lạnh Nhà thiếu anh nên vô cùng hiu quạnh Em cuộn mình đối diện với canh khuya. Đêm mùa này sao kéo dài lê thê Nghe tiếng dế nỉ non khu vườn vắng Ngồi lặng lẽ đếm giọt cà phê đắng Khoảng trống nào mà lại chẳng chông chênh. Nỗi nhớ nào sâu như những ngày đông? Bài thơ Em có phải đông đã về EM CÓ PHẢI ĐÔNG Đà VỀ Thơ Trịnh Thanh Hằng Em có phải đông đã về gõ cửa Thu đi rồi chẳng còn nữa heo may Cúc họa mi đang hé nụ từng ngày Dịu dàng nép gió mùa Đông Bắc đến Em có phải đông đã về hoà quyện Mưa nhẹ nhàng vương mái tóc bay bay Phố xưa nâng gót nhỏ ngọc ngà này Cả trời đất cũng dường như lắng đọng Em có phải đông đã về vang vọng Khắp phố phường văng vẳng tiếng hàng rong Nụ cười tươi bên đôi má ửng hồng Ai ngô nướng cùng nồi khoai nóng hổi Em có phải đông đã về ngang lối Đầy ngọt ngào sưởi ấm cõi lòng ai Đem yêu thương thiêu đốt tiếng thở dài Đàn buông phím ru nồng say luyến ái Em có phải đông đến từ xa ngái Và nhẹ nhàng ngân khúc hát tình ca Mọi giấc mơ rồi cũng hoá nhạt nhòa Đông rót mật mùa yêu thương hạnh phúc Em có phải đông đã về đúng lúc Ủ ấm lòng khỏi băng giá lẻ loi Mọi khổ đau sân hận chốn biển đời Đều tan chảy khi mùa đông chạm ngõ Bài thơ PHỐ MÙA ĐÔNG PHỐ MÙA ĐÔNG Thơ Hoàng Chẩm Mùa đông về ngang phố Dịu dàng tóc em bay Nhịp chiều buông tiếng thở Tương tư mềm ngón tay Đếm bao ngày qua phố Tóc gió buồn như mưa Giọt đông âm thầm vỡ Xô đời nhau cho vừa Phố vẫn nồng nàn phố Em vẫn nồng hương mơ Nghe chiều rơi nhung nhớ Buông lòng theo dòng thơ Chân bước về cuối phố Ngoái nhìn lại mùa hoa Tàn đêm hồn bỡ ngỡ Niệm khúc giữa nhạt nhòa. Bài thơ HOÀI NIỆM MÙA ĐÔNG Hồ Viết Bình Có những chiều ta nhặt nắng vàng hanh Gói thật kỹ để dành khi gió bấc Có những đêm tìm về miền ký ức Thấy lòng mình rạo rực nhớ mùa Đông. Nhớ những hôm ngồi bên bếp lửa hồng Hai trái tim đang hoà cùng nhịp đập Ta vẫn nghe cõi lòng ai thổn thức Như đợi chờ, như hối thúc tình ai. Nhớ buổi đến trường gặp nắng ban mai Ta lại cùng ai ra sân sưởi ấm Tuổi học trò tình thân luôn trong trắng Chỉ nhìn nhau đâu dám nắm tay ai. Nhớ những chiều đông đốt rạ nướng khoai Một củ bẻ đôi chia ai một nửa Tiếng cười vang, má hồng như ngọn lửa Ôi hồn nhiên một thuở tuổi học trò. Nhớ buổi qua sông gọi mãi con đò Hai chúng ta co ro bên bãi mía Phà hơi ấm cho nhau sao thơm thế Chuyến đò khuya che chở mối tình đầu. Bài thơ GỬI NGƯỜI HƠI ẤM MÙA ĐÔNG. GỬI NGƯỜI HƠI ẤM MÙA ĐÔNG. Thơ Giọt Mưa Thu Đông đã về nơi ấy lạnh không anh. Liệu có phải chút bâng khuâng gợi nhớ. Nên cơn gió cũng quặn niềm trăn trở. Dáng chiều nghiêng nghiêng đổ cuối chân trời. Đông đã về giăng lối nhỏ chơi vơi. Hạt sương sớm đằm mình trên thảm cỏ. Anh có nghe lời thì thầm của gió. Thấy thật gần tiếng trao gửi yêu thương. Tiếng dương cầm loạn nhịp cứ vấn vương. Bông cúc nở tỏa mùi hương ngào ngạt. Tia nắng nhạt chưa kịp vàng đã tắt. Tháng Mười Hai xao xác tiếng đông về. Chạm ngõ hồn đưa ta đến vườn yêu. Hàng liễu rủ se se cơn gió lạnh. Cỏ níu chân nồng nàn hương đặc quánh. Muốn gửi người … Hơi ấm của mùa đông..!!! Bài thơ CÓ MỘT MÙA ĐÔNG NHƯ THẾ Thơ Đan Thanh Mùa đông này em không có anh Nên cái rét cũng ngập ngừng chưa ghé Đông thương em một mình cô lẻ Buông nắng nhạt vàng ủ ấm cả không gian Mùa đông này em không có anh Hoa sữa vấn vương giờ này còn níu lại Chỉ thoảng thôi đưa một mùi xa ngái Hoa sợ nồng nàn em sẽ nhớ anh hơn Mùa đông này không có anh ở bên Sáng mai sớm sương giăng đầy lối ngõ Ướt đẫm lá khô thấm mềm gạch đỏ Sương chùng chình chia nỗi nhớ cùng em Mùa đông này đêm dường như dài thêm Bởi thao thức thời gian trôi chậm lại Buộc nỗi nhớ vào đêm huyền hoang hoải Nỗi niềm dài cứ đan trải mênh mang Mùa đông này em không có anh Lời nhắc nhớ găm vào tim sâu thẳm Sự thực đấy sao lòng chưa tin hẳn Bởi vẫn mơ hồ một ngày mới bên anh! 27/11/2018 Bài thơ Một ngày đầu đông MỘT NGÀY ĐẦU ĐÔNG Dũng Bụi Trần Mùa lá rụng rớt xuống đời khe khẽ Ta nằm yên nghe tiếng gió kinh cầu Thời gian cháy khiến hoàng hôn bỏng rát Khát cuối ngày tia nắng bỗng ngủ say Hoa cúc mỏng ngập ngừng lời thú tội Sương trắng bay mộng tưởng hóa mâytrời Vạt cỏ úa cũng rầm rì sám hối Chỉ trái bàng còn lăn lóc rong chơi. Chao đảo ngỡ ngả nghiêng từng góc phố Biết tìm đâu giữa quên nhớ kiệt cùng Dòng sông chảy ru thuyền trôi xuôi ngược Đều ngoái đầu nhìn bến cũ thầm mong. Thoang thoảng lạ mùi hương tình thân thuộc Bởi thói quen hay lòng đã đổi thay Giọt mật sánh liếm môi người tham vọng Mặc buồn vui trong khóe mắt vơi đầy. Đành bỏ lại sau lưng màu hạnh phúc Sải bước đi về phía trước xa xăm Vì Ta hiểu nụ hồng người đang nở Cố chạm vào sẽ rớm máu gai đâm. DBT. Bài thơ CHẠM ĐÔNG Tác Giả Đào Mạnh Thạnh Thu đã tàn… thời tiết đã vào đông Đâu còn nữa ánh hồng khi tắt nắng Ta bất chợt thấy lòng bao trống vắng Phía trời xa sương trắng phủ non ngàn Thu ngày nào còn đó những chứa chan Giờ đông đã… lá vàng thêm xơ xác Dẫu là biết tình kia như nốt nhạc Lúc vọng vang lúc lạc đứt dây chùng Bước lặng thầm trên phố thị chiều đông Nghe ồn ã mà lòng sao hoang vắng Hàng cây cũng xác xơ cành tĩnh lặng Phố mặc trầm khi vắng bước chân quen Ta bước đi trên phố đã lên đèn Chân rệu rã đan xen cùng xác lá Thu tàn tã đông về cô đơn quá Giữa muôn người mà giá buốt bơ vơ Thu đi rồi hàng cây đứng xác xơ Giọt sương đọng ngẩn ngơ nhìn lá rũ Trong hoang lạnh nhớ về mùa thu cũ Rồi đông qua có nụ biếc xuân về… Hải Phòng 25 -10-2019 Bài thơ MÙA ĐÔNG THƯƠNG NHỚ Thơ Nghi Lâm Tháng mười về mùa đông sắp đến Nơi Thiên đường em có lạnh không? Thiếu hơi ấm của chiếc chăn bông Trên ấy hẳn, chỉ mây và gió! Cánh bằng lăng ép khô còn đó Từng theo anh biết mấy năm dài Với thời gian tuy đã tàn phai Nhưng kỷ niệm vẫn hằn trong đấy! Đã cuối thu nên càng mơ thấy Em trở về, dáng nhỏ thương yêu Áo tím xinh tôn nét mỹ miều Bên anh âu yếm trong say đắm. Nhớ ngày trước em hồng má thắm Khi hẹn hò nhau ở bến sông Tiết trời cũng chớm bước vào đông Anh yêu quá, cô nàng Hoa Tím … Tháng mười về tim anh chết lịm Vì người xưa đâu nữa mà mơ Cõi vĩnh hằng Hoa Tím bơ vơ Mong Chúa nhân từ thương em với! Để cho nàng trở về hạ giới Cùng người yêu .. đốt lửa đêm đông! Bài thơ ĐÔNG Đà VỀ Đình Khải Vừa đi qua những ngày mưa tầm tã Với biết bao hệ lụy khôn lường Chưa kịp bình tâm trở lại với đời thường Đông đã đến đem theo cơn gió rét Thương em gái trên đường khép nép Có lẽ chưa quen thời tiết đã chuyển mùa Áo ấm quên mang mà gió rét cứ đẩy đưa Em gắng sức chạy xe trên đường phố Thương những bà mẹ tảo tần ngoài ngõ nhỏ Với gánh hàng rong sáng sớm đã chào mời Thương những người chị ở làng quê xa xôi Tất bật với ruộng đồng chẳng nề hà giá lạnh Và còn nữa, những mảnh đời bất hạnh Cơm chẳng đủ no, áo ấm chẳng đủ che Mà mới đầu mùa cơn gió đông về Cái lạnh mùa Đông còn trực chờ phía trước Chỉ mong sao đồng bào cả nước Cuộc sống khá dần lên, nghèo khổ sẽ di qua Ước mong sao tất cả mọi nhà Cơm áo đủ đầy đón mùa Đông đã đến. Bài thơ ĐÔNG VỀ ĐÔNG VỀ Thơ Hoàng Minh Tuấn Đông về thương nhớ đầy vơi, Đông về đem đến cả trời nhớ nhung! Đông về lạnh giá se lòng, Đông về lất phất mưa giăng lối về! Đông về gió bấc tái tê, Đông về mây phủ mờ che kín trời! Đông về nhớ lắm em ơi, Đông về ngày cũ tiễn người đi xa! Đông về nỗi nhớ diết da, Đông về mong lại gặp ta với mình! Đông về em vẫn cứ xinh Đông về nhớ lắm bóng hình thân quen! Đông về tình thắm dịu êm, Đông về tình ủ lên men thắm nồng, Đông về khao khát ngóng trông, Đông về tình cứ say nồng đê mê! Đông về em nhớ theo về, Đông về hạnh phúc tràn trề hai ta, Đông về thắp lại tình xưa, Đông về anh đợi đón đưa em về! Bài thơ ĐÔNG ĐẾN Phạm Tân Dân Ai mang đông đến sớm nay Cho vương hạt nhớ còn say sắc vàng Bát cơm dẻo nhớ khoai lang Lại hờn con mắt nhớ trăng thu rằm Đời người một thoáng tháng năm Đói no thiếu đủ có tằm nhớ tơ Đường dài xuôi ngược mận mơ Còn mang nhung nhớ gởi thơ tìm vần Trẻ trung cái tuổi trăng ngần Đầu thôn đứng đợi ái ân chuyện tình Duyên chưa bén trọn bóng hình Một đời nặng nghiệp chiến binh vai mình Mặc cây trúc đứng đầu đình Xuân thu hạ kết lung linh lam trà Lá vàng quấn liệng mây già Mùa đông lai đáo mận mà đầy vơi. Bài thơ ĐÔNG VIỄN XỨ Tony Bui Tuyết phủ dầy thêm trắng ngõ nhà Thiên đường viễn xứ chỉ mình ta Chân trần buốt lạnh lê từng bước Gót nhỏ đau hoài sải bóng qua Gánh nặng trong lòng mang nghĩa mẹ Bao ngày để dạ nhớ tình cha Chiều nơi đất khách buồn cô quạnh Ướt đẫm mi cay lệ chảy nhòa Warszawa 04/01/2019 Bài thơ ĐÊM ĐÔNG Thơ Nguyễn Hường Rét lạnh giấc ngủ ấm nồng Chăn len gối đệm ánh hồng tình quân Quên bao vất vả gian truân Ngân nga điệu nhạc mưa tuôn mặc trời Ngoài hiên sương đọng giọt rơi Gió bấc nhẹ thổi chơi vơi côn trùng Thượng tuần đêm tối mịt mùng Ngọt êm thiếp ngủ lạ lùng chiêm bao Mơ nào những ước cùng ao Cuộc đời đẹp mãi trăng sao sáng ngời Bài ca nốt nhạc muôn lời Đi cùng năm tháng à ơi nụ cười Điểm tô đất nước đẹp tươi Bay trên đồng nội muôn người hò reo Thẫn thờ nghiêng đứng trông theo Du dương trằm bổng lưng đèo núi sông Tình quê dào dạt mênh mông Chân tình cởi mở hương đồng ngất say Bài thơ XA THU Trần Nguyên Soái Dùng giằng thu ới gọi đông Gợi trong nhau mối tình nồng năm nao Đương thời thi vị thanh cao Chia xa trong nỗi cồn cào nhớ nhung Nghẹn ngào lòng những mông lung Gửi vào nỗi nhớ một vùng trời thu Bài thơ ĐÂU SỢ MÙA ĐÔNG Thơ Hương Mrs -le Cuối thu rồi ta càng thấy nhớ nhau Chiều đang rơi , nắng vẫn màu kỉ niệm Phút bên nhau bình minh trên phố biển Tưởng xa rồi vẫn xao xuyến rưng rưng Thu qua rồi câu thơ cũ còn không? Em gói lại để vào đông sưởi ấm Gió bấc về trên đôi tay lạnh cóng Vẫn ấm lòng khi ta ngóng đợi trông Có nhau rồi ta đâu sợ bão giông Bởi tim yêu luôn cháy bùng ngọn lửa Hãy đến bên em cho gần thêm chút nữa Để ngọt ngào trong thương nhớ mênh mông Có nhau rồi ta đâu sợ mùa đông Em gửi anh tấm chăn nồng đấy nhé Nửa đắp cho anh nơi xa miền quê mẹ Nửa đắp cho mình ở phía không anh.. HCM city 14-10-2019 Bài thơ KHÚC TÔI ƠI CHIỀU ĐÔNG Hoàng Chẩm Chiều đông cúi mặt ngậm ngùi Lắng nghe biệt khúc chôn vùi dấu thương Nửa chừng xuân khuất mù sương Lạ quen hình bóng lạ thường tôi ơi! Chiều đông nỗi nhớ buông rơi Lạc nhau một khúc ngút trời xanh xa Muộn màng còn lại mùa hoa Ngày nghiêng tóc gió nhạt nhòa giấc mơ. Chiều đông nhặt hết đường tơ Vẽ lòng hao khuyết giữa.. bờ sông quê. Em về trải rộng cơn mê Chút cay chút mặn bộn bề lòng nhau Chiều đông ngó trước ngó sau Lỡ em một bước nỗi đau nghìn trùng Bây giờ Em một mênh mông Ta về vuốt mặt Một hồng phai xưa. Bài thơ ĐÔNG RỒI ĐÓ ANH! Hạ Như Trần Đã Đông rồi anh thôi giận nhé anh! Ta nối lại, sợi tơ mành sắp đứt Em sợ lắm, đêm Đông dài… thao thức Trằn trọc không anh… cơn bấc ùa về Cả đời anh là bao giấc em mơ Là nhung nhớ, là hoá khờ….lưu luyến Là mãi mãi, không bao giờ tan biến Đông về rồi, anh hiện diện nhé anh! Mình uống chung dòng nước mát ngọt lành Cùng sởi ấm suốt thâu canh giá buốt Mình lặng lẽ không cần lời trau chuốt Đếm nhịp tim, rồi chìm loãng… thinh không Có anh rồi hạnh phúc cả mùa Đông. Mùa đông đến rồi đi và để lại biết bao nhiêu cảm xúc. Mùa đông khiến người ta bỗng chốc càng thấm thía sự cô đơn, lẻ loi nhưng cũng khiến những người đang yêu trở nên ấm áp, tình cảm hơn. Hy vọng với những bài thơ mùa đông hay bên trên sẽ giúp chia sẻ cùng bạn! Xem thêm Thơ thả thính Thơ tán gái Thơ tục Web server is down Error code 521 2023-06-11 110244 UTC What happened? The web server is not returning a connection. As a result, the web page is not displaying. What can I do? If you are a visitor of this website Please try again in a few minutes. If you are the owner of this website Contact your hosting provider letting them know your web server is not responding. Additional troubleshooting information. Cloudflare Ray ID 7d595d111be9b718 • Your IP • Performance & security by Cloudflare Sau tổng hợp thơ tình buồn, xin tiếp tục với những bài thơ mùa đông nhiều tâm trạng & cảm xúc. Đó có thể là những tình ca mùa đông lãng mạn, cũng có thể là những bài thơ tâm trạng cô đơn, nỗi nhớ người yêu trong không khí lạnh lẽo của mùa đông. THƠ TÌNH MÙA ĐÔNG HAY Tuyển chọn những bài thơ tình viết về Mùa Đông hay với nhiều cảm xúc, tâm trạng,.. LẮNG NGHE MÙA ĐÔNG VỀ – Thơ Sinh Hoàng Hơi sương lạnh về bao trùm khắp nẻo Mới tháng mười giá buốt đã vội qua Bàn tay gầy đút vào túi xuýt xoa Cây trút lá gió về rơi lả tả Có gì vui mà đông về hối hả Năm qua nhanh tóc đã bạc thêm nhiều Gối đã chồn từng bước nhỏ liêu xiêu Tựa vào nhau bao điều anh muốn nói Em yêu ơi có bao giờ em hỏi Ta đã đi cùng bao đoạn đường trần Mỗi lần đông nghe lòng lại bâng khuâng Những cánh lá rụng dần trong chiều vắng Sưởi ấm nhau bằng đôi lòng kề cận Kể nhau nghe những kỷ niệm năm nào Thuở mắt biếc trao nhau lời tha thiết Xuân bao lần tô đậm nét xinh sao Mỗi lần đông trong cái rét như bào Anh nhìn em,cùng nhìn vào khoảng lặng Chiều thật chậm không gian như trầm lắng Tựa vào nhau nghe lằng lặng mùa đông. TẢN MẠN ĐÔNG – Thơ Toàn Tâm Hòa Ta hứng chút Đông về giễu cợt Phủ đời bảng lãng một màu tro Tia nắng bình minh rơi yếu ớt Sang mùa trời đất… cứ so đo Giận dỗi điều gì sao không nói!? Đỏng đảnh nắng mưa thấm mệt đời Đã biết vô thường đâu thể vội Nên đành hứng chịu lắm chơi vơi Ta ngắm dòng đời đang xuôi ngược Thấy những phù hư một kiếp người Ảo vọng giật giành bao mất – được Ngại ngần sợ lạc giữa dòng trôi Câu thơ lắng đọng tình viên miễn Trao gởi cho đời những khúc mơ Để mỗi ngày qua ươm thánh thiện Ngọt ngào như một khúc ầu ơ! Nhấm chút cafe chào ngày mới Ngọt đắng quyện hòa thật vấn vương Con tim rung cảm lòng phơi phới Thấy đời rạng rỡ nét diệu hương. MÙA ĐÔNG – Thơ Nguyễn Nhật Xin đừng thổi nữa gió đông ơi Lạnh lắm tim tôi lạnh lắm rồi Chốn ấy người em đừng buốt giá Bao nhiêu lạnh lẽo cứ về ta Những bông tuyết gửi gió bay xa Trong trắng trinh nguyên quá nõn nà Ngả ngớn như tình em gái nhỏ Để hồn ta chợt thoáng âu lo Nhìn Phượng trơ cành thấy đắn đo Muốn gửi về ai tiếng dặn dò Đừng ra gió rét hoa tan rã Rồi để lòng ai thấy xót xa Tình buồn thắc thỏm lúc mưa qua Bên ấy lệ em có nhạt nhòa Chốn cũ tìm gương ôm lấy bóng Để đời vằng vặc một mùa đông! SẦU ĐÔNG – Thơ Nguyễn Dũng Chủ nhật buồn nghe gió lạnh về Muôn trùng cách biệt chốn sơn khê Đường xưa vẫn đó vang lời hẹn Phố cũ còn đây vọng tiếng thề Lặng lẽ hoài thương bao mộng ảo Âm thầm mãi tiếc những cơn mê Trời dâng tím ngập sầu muôn lối Chủ nhật buồn nghe gió lạnh về. GIẤC MƠ MÙA ĐÔNG – Thơ Hảo Trần Đêm đông về gió vi vút ngoài hiên Mang hơi rét lòng người thêm lạnh giá Mơ về nơi khoảng trời xanh yên ả Chợt thấy mình lặng lẽ đến cô đơn Mùa đông về con đường thấy dài hơn Hàng cây thu mình ủ chồi non tươi mới Chờ đông tàn nẩy lộc vồng xuân đợi Em chơi vơi khao khát giữa dòng đời Đêm buồn mơ em thầm gọi người ơi Một vòng tay ôm…nồng nàn hơi thở Bờ môi khát chạm nụ hồng hé nở Em chìm vào giấc mộng mỵ đắm say Thời gian trôi đêm mùa đông ai hay Nỗi buồn len vào trái tim em mãi Mơ bờ vai em dựa vào vững chãi Ngọn lửa hồng sưởi ấm kẻ đơn côi Em mơ thầm về nơi ấy xa xôi Nơi mùa đông không bao giờ lạnh giá Nơi có anh cuộc đời bình yên lạ Giấc mơ nào em có được đêm đông. ĐÔNG NÀO CHO EM – Thơ Nguyễn Mây Thế là đông cũng đã sang Hàng cây xơ xác lá vàng hết rơi Nắng hồng thôi hết lả lơi Đông về lạnh giá tim côi lại buồn. Đâu còn thấy cảnh hoàng hôn Bên nhau say đắm nụ hôn ngọt ngào. Về đêm trời thiếu ánh sao Vầng trăng ẩn khuất lẩn vào màn sương. Đông về phố nhỏ thê lương Bàn chân lạc bước cuối đường chơi vơi. Mùa đông lạnh lắm người ơi! Muốn tìm hơi ấm nơi người mình yêu!!!!! CHÚT LẠNH MÙA ĐÔNG GỬI CHO ANH – Thơ Thúy Hải Nguyễn Một mình em với những ngày dài thương nhớ Đông đã về từng cơn gió thổi tóc mai Lạnh thấu tim…chợt giọt lệ lăn dài Mắt trông ngóng hình bóng ai trên phố? Con đường nhỏ buổi chiều Đông lá đổ Cuốn theo chiều cơn gió nhẹ chao nghiêng Sắc vàng khô, sắc đỏ tựa nỗi niềm Người con gái…riêng mang tình xa vắng Phương trời xa liệu có hồng ánh nắng? Sưởi ấm tình chở nặng những yêu thương Để nơi đây cô gái nhỏ sắc môi hường Nghe ấm áp bởi tình thương anh trao gửi Dù lạnh giá em nào đâu dám hờn tủi Chỉ mong tình đừng ngắn ngủi, mong manh Dẫu xa nhau tình yêu mến chân thành Ta sẽ được bên nhau tròn hạnh phúc. GỬI ANH CHÚT NẮNG SÀI GÒN – Thơ Nguyễn Mây Sài gòn nắng đẹp làm sao Thương anh nơi ấy đang vào mùa đông Ở quê có lạnh lắm không? Để em gom chút nắng hồng gửi ra! Gọi là một chút làm quà Mong anh sưởi ấm cho qua đông này Anh ơi! Em ở nơi đây Lung linh sắc nắng rơi đầy vai em! Cuối thu lá rụng bậc thềm Bàn chân em bước nghe êm gót hài Thương anh sương phủ bờ vai Vui lên anh nhé một mai nắng về! Xua đi cái lạnh tái tê Nắng hồng em gửi sẽ về nhanh thôi Chúng mình xa cách hai nơi Hãy luôn gửi trọn nụ cười cho nhau! Tình ta sẽ chẳng phai màu Duyên mình thắm mãi đậm sâu trong lòng Yêu anh em gửi nắng hồng Xua vơi lạnh giá khi đông tràn về!! ĐÊM MÙA ĐÔNG – Thơ Thanh Trần Chút lạnh về đã ghé đến nơi em Mưa hắt hiu ngoài thềm nghe lá đổ Hạt sương rơi níu bước chân ngọn gió Mây giăng bay ngõ nhỏ lối em về Chiều hoàng hôn nhuộm tím chốn sơn khê Căn nhà vắng nằm kề bên góc phố Vẫn hoang lạnh mà sao anh cứ ngỡ Như có em đang về cuối con đường Đêm trăng gầy thả bóng xuống cành dương Ánh vàng vọt xuyên qua nhành kẽ lá Gió từng cơn trèo vai gầy vội vã Đi theo sau giá lạnh buốt mùa đông Anh chợt mơ về một bếp lửa hồng Căn nhà nhỏ nơi miền quê xa ấy Tiếng vạc đêm chợt giật mình thức dậy Le lói ánh đèn…bên cửa sổ nhà ai. THƠ TÌNH MÙA ĐÔNG LÃNG MẠN & CÔ ĐƠN Dưới đây là phần cập nhật với những bài thơ tình mùa đông lãng mạn, cô đơn & nỗi nhớ tình yêu xưa, hoài niệm mùa đông cũ,… NỖI NHỚ MÙA ĐÔNG – Thơ Nguyễn Mây Phố buồn vắng bước chân anh Đầu đông se lạnh trời xanh cũng buồn. Đêm về lệ đẫm mi tuôn Nhớ chiều hôm ấy hoàng hôn nhạt nhòa. Con đường rực rỡ sắc hoa Bây giờ nhìn lại xót xa cho mình. Đông về nhạt ánh bình minh Phải chăng cũng biết chúng mình chia tay! Anh đi phố nhỏ mưa bay Bầu trời thiếu nắng cả ngày chẳng tươi. Môi em cũng vắng nụ cười Vòng eo lạc mất tay người từng ôm. Môi hồng giờ cũng nhạt hơn Xanh xao đôi má chẳng hường như xưa. Thu đi trời chuyển giao mùa Lòng em vẫn nhớ người xưa thuở nào. Bầu trời lạc mất vì sao Chúng mình chưa kịp gửi trao hôn đầu! Thôi thì hẹn để kiếp sau Còn duyên ta sẽ lạc vào trong nhau!!! RU GIỮA MÙA ĐÔNG – Thơ Hồng Hoa Cây đứng rũ bởi phủ vây tuyết trắng Lời hẹn xưa còn văng vẵng đâu đây Đã bao năm vẫn ngây ngất tràn đầy Ôm thương nhớ…như tình cây với đất. Em đếm bước giữa dòng đời tất bật Biết ngày mai tình được mất hay còn Ngóng anh về đưa đón…mãi héo hon Đành thờ thẩn…nhìn lối mòn than thở. Anh về viết…dòng thơ tình…dang dỡ Lắm ngọt ngào nên chữ nợ còn vương Dù đi xa mấy hướng vẫn chung đường Lòng cất giữ mãi yêu thương trọn kiếp. Về bên nhau…lúc tuyết chưa tan kịp Ru ngọt ngào ngủ thiếp dưới trời Đông Cho hương yêu đốt nóng lại loan phòng Mà mình bỏ nằm không bao năm tháng. MÙA ĐÔNG BÊN NHAU – Thơ Hồng Hoa Năm tháng qua mình trôi xa biền biệt Nhớ thương nhiều tha thiết lắm tình ơi Nợ duyên xưa đứng gởi giữa cuộc đời Nên Đông xuống ôm chơi vơi đôi ngả. Gió cuốn anh về phương xa…xa quá Ngẩn ngơ chờ em điếng cả buồng tim Hoàng hôn buông mây phủ tím im lìm Em lạc lỏng như đôi chim mất hướng. Khi đã xa mới thấy thương xác phượng Kỷ niệm Hè thêm vướng mãi lòng nhau Tiêng yêu xưa luôn sâu sắc đượm màu Anh đừng để thương đau em gánh chịu. Dù giông bão mình níu tay chẳng thiếu Gió lặng rồi mới thấu hiểu nghĩa thương Cùng nhau vui bay lượn khắp nẻo đường Gom nhặt hết dư hương…ôm hạnh phúc. NỖI NHỚ CHIỀU ĐÔNG – Thơ Hồng Hoa Nhìn mây bay mà lòng nghe se thắt Năm tháng dài em níu chặt vòng tay Tim nóng như ai đốt cháy từng ngày Rồi chờ đợi quắt quay…trong hơi thở. Em đã đứng thẩn thờ…nghe tim vỡ Lòng quặn đau bởi nỗi nhớ xói mòn Mắt âm thầm ngồi đón đã héo hon Anh có biết…vẫn còn em ngóng đợi. Bao chiếc lá…đang thay đời đổi mới Nhưng tàn cây hoa chùm gởi còn đưa Ngày anh đi…Đông cũng vội vào mùa Tuyết thay tuyết…mà anh chưa trở lại. Tình yêu ấy có phải chăng ngang trái Dỡ dang thương…nên tê tái ngập hồn Em chạnh lòng…rồi chôn dấu nụ hôn Mà ký ức…như sóng cồn…giông bão! TÌNH KHÚC MÙA ĐÔNG – Thơ Phú Sĩ Mưa đông lạnh từng cơn buốt giá Khúc giao mùa trở dạ xót xa Nắng còn sưởi ấm màu hoa Khẳng khiu cành mỏng la đà lối quen Phố đêm về ngọn đèn hắt bóng Người lang thang má đọng màn sương Mưu sinh vội vã đêm trường Ai chăn gối ấm kẻ đường tha phương… Chốn vũ trường du dương điệu nhạc Góc phố buồn chim vạc kêu sầu Đông về chẳng rắc hạt ngâu Sao gieo tình khúc dãi dầu chứa chan Vọng chiều trôi mây ngàn thơ thẩn Đêm trăng buồn thao thức bâng khuâng Lãng du có thấu tình gần Mãi đời phiêu bạc hồng trần đắng cay Nửa đời người đổi thay thay đổi Giữa mùa đông ai vội buông lòng Lặng buồn một kiếp long đong Gom từng chiếc lá nối dòng thời gian Tiếng chuông chùa ngân nga vọng lại Tiếng kinh cầu khắc khoải màn đêm Tình như lá rớt bên thềm Kẻ quên người lãng nỗi niềm cùng ai Kỷ niệm cũ phôi phai ngày tháng Khúc tình đông nỗi lặng bạc tình Heo may nhắn gửi bình minh Mùa đông tình khúc chúng mình dở dang… KHOẢNG LẶNG MÙA ĐÔNG – Thơ Nguyên Dũ Giã biệt nhau rồi có phải không Sao lòng trống vắng đến mênh mông Liêu xiêu phố cũ mình tôi đợi Rớt giọt xoe tròn buổi chớm đông Người đã đi rồi có phải không Bàn tay vụng dại chấp nơi lòng Rưng rưng tôi khóc tình đen bạc Dấu kẻ qua đường kẻo họ trông Phố cũ thân quen giờ họ phá Đường xưa xây lại chốn phồn hoa Chỉ còn khoảng lặng lê từng bước Là gót chân buồn tôi đã qua Chiều nay se lạnh chắc đầu đông Chợt nhớ người xưa ấm cõi lòng Một thời vụng dại con đường cũ Chợt nhớ tay mình…khoảng lặng không!!! MỘT GÓC MÙA ĐÔNG – Thơ Phú Sĩ Mùa đông hỡi! Anh phương trời có lạnh Mảnh đời côi nơi xa xứ mong manh Ở phương này em mong sợi nắng lành Sưởi nồng ấm nơi tình anh phương ấy… Anh có biết khi mặt trời thức dậy Ánh bình minh xua đêm tối vần xoay Dẫu dòng đời bao nhiêu cảnh đổi thay Tia nắng dịu sẽ cùng anh ấm mãi… Nơi phương ấy dẫu đông về tê tái Góc phố buồn dẫu dãi một trời đêm Đời vẫn ru trong khúc hát êm đềm Trong tiếng gió có tình em mãi đợi Gió có thổi cơn mưa chiều rơi vội Gánh đời anh còn trả mãi chưa thôi Tóc bạc màu…theo năm tháng dần trôi Ngọn lửa tàn…giữa sóng đời chìm nổi… CHIỀU ĐÔNG – Thơ Trang Kiệt Ta đi giữa trời đông buốt giá Cơn mưa chiều vội vã từng cơn Nghe như lệ đổ oán hờn Sao người vội bỏ sắt son câu thề Trên lối nhỏ ta về một bóng Tìm hương nồng khát vọng ngày xưa Lòng nghe giá buốt sao vừa Tình ta thuở ấy bao mùa thắm xanh… Mà nay bỗng tan thành mây khói Người quay lưng bước vội bên ai Nẻo tình giờ cũng chia hai Để ta sầu nhớ… chốn này lạnh căm Chiều cất bước âm thầm trên phố Tìm chút hương vụn vỡ người trao Mà nghe dạ bỗng nghẹn ngào Câu ân tình đã tan vào hư vô. ANH SỢ MÙA ĐÔNG – Thơ Đặng Minh Mai Anh sợ lắm mùa đông về trước ngõ Chẳng có em ngăn cơn gió buốt lòng Hàng cây buồn cứ thấp thỏm chờ mong Tia nắng ấm về trong ngày đông giá Chiều Hồ Tây gió đông về lạnh quá Đường Thanh Niên vội vã bước chân người Đôi gái trai tay quyện chặt chẳng rời Anh giá lạnh tim chơi vơi nỗi nhớ Hàng cây bàng lá đỏ màu rực rỡ Khẽ run lên than thở lạnh quá chừng! Anh nhớ em đôi mắt bỗng lệ rưng Về em nhé! Thôi đừng xa anh nữa Anh sợ lắm mùa đông về gõ cửa Nỗi cô đơn giằng xé giữa cuộc đời Buốt tâm hồn, lạnh chiếc bóng đơn côi Anh sợ lắm khi trời đông giăng lối. CHIA TAY MÙA ĐÔNG – Thơ Nguyễn Quang Minh Xa nhau rồi, ôi mùa đông cô quạnh Hai phương trời vương tuyết lạnh chia đôi Em nơi xa có nghe hạt mưa rơi? Thấu tim anh như những lời băng giá. Buốt lạnh này anh nghe sao thật lạ Bởi tình em đang vội vã ra đi Để mình anh ôm cả mối tình si Tự hỏi sao, ta nợ gì kiếp trước. Anh yêu em và những gì có được Là mối tình ôm mộng ước đắm say Lời yêu xưa hò hẹn vẫn còn đây Mà một ngày đã thành mây theo gió. Mùa đông kia! Vì sao trôi chậm quá Trái tim sầu lạnh giá đã hoá băng Nắng xuân ơi, nàng đến với ta chăng? Luôn chờ trông… Bởi ta hằng mong đợi. Đông đã qua, xa mối tình diệu vợi Chờ một ngày cho nắng mới xuân sang. NỖI LÒNG CUỐI ĐÔNG – Thơ Nhật Minh Ngày hôm nay sao lại kì quá vậy Cứ ra vào trong người thấy chênh chao Chắc em yêu hiện đang ở phương nao Hay nhắc đến mỗi khi vào dịp Tết. Em có biết lòng anh cũng da diết Nhớ thương em chẳng biết lấy gì so Đại dương kia còn dùng máy để đo Còn nỗi nhớ chỉ có trời mới biết. Anh thương em phải cô đơn thòi thiệt Không có anh biết chia sẻ cùng ai Bao nặng nhẹ mình em gánh trên vai Về đến nhà nỗi u hoài trỗi dậy. Quỳ hai gối chắp đôi tay con lạy Xin trời cao hãy thương lấy chúng con Cho chúng con được hạnh phúc vẹn tròn Luôn bên nhau để không còn xa cách! Bạn vừa xem qua chùm thơ tình mùa đông với nhiều cảm xúc. Những sáng tác mới hơn về Mùa Đông sẽ được cập nhật sớm nhất!.. Theo

bài thơ nỗi nhớ mùa đông